Giả Câm Giả Điếc, Thành Vợ Chồng

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

“Hai phút, anh đi mua bắp rang, em đứng đây chờ.”

 

Hôm nay, tôi lại bị Lục Tiêu Nhiên kéo đi xem phim.

 

Dù nhà có rạp chiếu phim riêng rất xịn, nhưng Lục Tiêu Nhiên bảo tôi suốt ngày ru rú trong nhà đến độ không còn sinh khí.

 

Bỗng một đứa trẻ lao tới, đâm thẳng vào tôi, tay bị va trúng đau nhức.

 

Chưa kịp ngồi xuống đỡ đứa bé dậy, thằng bé đã sợ hãi mách mẹ: “Mẹ, cô ấy đụng vào con.”

 

Người phụ nữ trung niên vừa chạy tới, chẳng phân phải trái liền kéo mạnh tôi: “Cô làm con tôi bị thương rồi, mau xin lỗi đi.”

 

Bà ta sức mạnh vô cùng, tôi không chống đỡ nổi.

 

“Mau xin lỗi đi, cô câm rồi hả?”

 

“Cô ta thật sự câm đấy.” Một giọng nói không thiện chí vang lên.

 

Tôi nhìn theo tiếng nói, là Lâm Tuyết và bạn trai cô ta.

 

Lâm Tuyết đi tới, chẳng có vẻ gì là định giúp tôi, ngược lại còn hùa với người phụ nữ trung niên: “Cô ta là người câm, bà còn mong người câm xin lỗi bà à?”

 

“Câm?” Người phụ nữ trung niên buông tôi ra: “Xui xẻo quá, bảo bối, mình đi thôi.”

 

Tôi vừa định rời đi, Lâm Tuyết đã chắn trước mặt: “Này, tôi giúp cô rồi, cô không cảm ơn tôi sao?”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta.

 

“Cô định giả câm tới bao giờ, lúc bạn thân cô gọi điện tôi nghe rõ rành rành, lần trước ở buổi tiệc rượu, cô và Lục Tiêu Nhiên làm nhục tôi với Từ Vĩ thế nào.”

 

Tôi vẫn cúi đầu im lặng.

 

Lâm Tuyết ngạc nhiên: “Không phải chứ, cô câm thật rồi? Trời ơi, sung sướng quá, Tang Duyệt, cô thành người câm thật rồi sao, đáng thương quá cơ.”

 

Cô ta cố tình nói to, khiến đám người xung quanh kéo tới hóng chuyện.

 

Tôi cúi đầu không nói.

 

Lâm Tuyết không chịu buông tha, như thể đánh chó rơi xuống nước.

 

“Người câm còn đòi lập ban nhạc, vậy đổi tên luôn đi, gọi là Ban nhạc Câm. Tang Duyệt, hôm biểu diễn nhất định phải mời tôi tới xem, tôi rất tò mò xem người câm hát kiểu gì.”

 

“Nếu cái miệng thối của cô không nói được lời nào tử tế, tốt nhất cắt đi đem cho chó ăn, đừng ở đây làm ô nhiễm không khí.” 

 

Chẳng biết từ khi nào, Lục Tiêu Nhiên đã đi tới, ánh mắt sắc như dao nhìn Lâm Tuyết: “Cô lại sủa gì đấy?”

 

Lâm Tuyết bị khí thế của anh dọa cho giật mình, nhưng vẫn cứng miệng châm chọc tôi: “Tôi nói sai à? Nếu không phải câm thì sao cô ta không nói lời nào.”

 

Lục Tiêu Nhiên cười lạnh, nhìn Lâm Tuyết: “Đi xem phim à?”

 

“Không thì sao?”

 

Anh cười lạnh: “Xin lỗi nhé, tôi không hoan nghênh hai người.”

 

“Buồn cười thật, cần anh hoan nghênh chắc? Cái trung tâm thương mại này nhà anh mở chắc?”

 

11.

 

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Đúng là nhà người ta mở đấy.

 

Lục Tiêu Nhiên nhếch môi cười: “Đúng vậy, nhà tôi mở đấy, nhà tôi quy định chó thì vào được, hai người thì không.”

 

Từ Vĩ cười khẩy: “Làm màu cái gì, tôi còn nói tôi là con trai chủ tịch tập đoàn Lục Thị đây này.”

 

Lục Tiêu Nhiên “ồ” một tiếng: “Ồ, tôi sao không biết tôi còn có một đứa em trai ngu xuẩn như vậy.”

 

Từ Vĩ tức đến sắp bốc khói đỉnh đầu.

 

Lục Tiêu Nhiên bấm điện thoại, chẳng mấy chốc, quản lý trung tâm thương mại vội vã chạy tới.

 

“Thiếu gia, sao cậu lại tới đây.”

 

Lâm Tuyết và Từ Vĩ lập tức trợn mắt há mồm.

 

Lục Tiêu Nhiên chỉ vào thang máy: “Lập ngay cái biển, cấm súc vật và Lâm Tuyết, Từ Vĩ vào trong.”

 

“Lâm Tuyết, Từ Vĩ là ai?”

 

Lâm Tuyết và Từ Vĩ mặt tái mét.

 

Quản lý cũng không phải người ngốc, rất nhanh hiểu ra, lập tức gọi bảo vệ đuổi hai người đi.

 

Lâm Tuyết vẫn không phục: “Chúng tôi tới đây tiêu tiền, anh dựa vào cái gì đuổi chúng tôi.”

 

Lục Tiêu Nhiên bước tới gần, lạnh lùng nói: “Dựa vào việc tôi là con trai ông chủ trung tâm thương mại này, à đúng rồi, Từ Vĩ, ngày mai nhớ tới công ty lấy đồ của mình đi.”

 

Anh nói từng chữ một: “Tập đoàn Lục Thị không nuôi những kẻ lòng dạ bất chính.”

 

Hai người kia lúc này mới nhận ra Lục Tiêu Nhiên thật sự là thiếu gia của tập đoàn Lục Thị, nhưng lúc này có muốn cầu xin cũng muộn rồi.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page