Ma tộc mở cuộc tấn công quy mô lớn vào Tam giới, Yêu giới là nơi đầu tiên thất thủ.
Nhưng cho dù đã toàn bộ sụp đổ, nội bộ yêu tộc cũng không hề trở thành một khối đồng lòng chống lại Ma tộc.
Chỉ đến khi tới Yêu giới, Tạ Phù Cừ mới phát hiện đám yêu tộc còn sót lại —— kẻ thì bị Ma tộc nuôi nhốt, kẻ thì bị truy đuổi đến mức phải trốn trong các tiểu thế giới bí cảnh —— vậy mà bên trong vẫn còn mâu thuẫn.
Đám thượng cổ yêu tộc có huyết mạch truyền thừa thì coi thường những yêu tộc bình thường; dù bản thân vốn ở trên cùng chuỗi thức ăn, hiện giờ đã trở thành miếng ăn trên bàn tiệc của Ma tộc, chúng vẫn tự cho mình cái quyền coi thường những kẻ ở tầng dưới chuỗi thức ăn.
Toàn bộ Yêu giới đã trở thành vườn sau của Ma tộc, thế mà đám phế vật thoi thóp này vẫn còn tâm tư phân biệt huyết thống.
Tạ Phù Cừ không có tâm tình cũng chẳng có thời gian mà đi làm cái chuyện cảm hóa, hòa giải với một đám yêu tộc đầu óc chưa tiến hóa hoàn chỉnh này.
Hắn lôi toàn bộ đám yêu tộc đang ẩn náu hoặc bị nuôi nhốt gom lại, nhét vào một trại, nói diễn văn năm phút rồi phát cho ít vũ khí, sau đó đá thẳng ra ngoài giết Ma. Ai không chịu phối hợp để hắn thúc đẩy cốt truyện chính thì giết sạch.
Một năm đến Yêu giới, Tạ Phù Cừ thậm chí không chắc rằng số Ma tộc và Yêu tộc chết dưới kiếm mình, bên nào nhiều hơn.
Tuy vậy, sau khi hắn chém giết gần hết đám thượng cổ yêu tộc tự xưng cao quý kia, việc thúc đẩy cốt truyện chính quả thật dễ dàng hơn nhiều.
Không còn những con sâu bọ hay gà lông vằn nhảy ra kêu gào huyết thống cao quý, đòi đãi ngộ đặc biệt nữa.
Đám yêu tộc còn lại cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn, bắt đầu chịu khó giết Ma, ngoan ngoãn thu hồi lãnh địa Yêu giới.
Thỉnh thoảng có một hai kẻ dám nói xấu Tạ Phù Cừ sau lưng, thì cũng đều bị hắn tiễn xuống âm phủ xếp hàng đi đầu thai.
Trở về căn phòng riêng ở tầng ba, Tạ Phù Cừ tiện tay treo thanh Liên Hoa Kiếm lên tường.
Thân kiếm Liên Hoa trơn bóng đến mức, dù vừa mới chặt phăng đầu một con yêu tộc, cũng chẳng vương chút máu nào. Ngược lại, quần áo trên người hắn thì dính đầy máu.
Một phần ít là của tên yêu tộc lắm mồm kia, phần lớn còn lại là máu Ma tộc. Tạ Phù Cừ vừa mới giết xong phân thân của Thôn Nhật, vết máu tanh nồng trên người vẫn chưa kịp gột sạch.
Hắn đứng trước tấm gương duy nhất trong phòng, cúi mắt cởi bỏ áo ngoài.
Thân thể thanh niên đã phát triển hoàn chỉnh phản chiếu trong gương. Theo thẩm mỹ nhân loại mà nói, vóc dáng của Tạ Phù Cừ quả thực hoàn mỹ, từng thớ cơ bắp cân đối, gọn gàng, phủ trên khung xương cao lớn và vững chãi.
Trên cơ thể ấy mang theo vô số vết thương, có những vết đã liền da để lại sẹo, có những vết còn mới, đang rách toạc và rỉ máu.
Máu tươi từ vết thương chảy xuống, lướt qua rãnh cơ ngực, cơ bụng và khung xương hông vững chãi.
Khi cơ thể này khoác lên mình vô số vết thương cùng vết máu, ngược lại càng toát ra sự sắc bén, lộ rõ một thứ khí tức hormone vi diệu.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, từ vết thương mới trên người Tạ Phù Cừ ngoài máu còn bắt đầu rỉ ra từng tia ma khí nhàn nhạt, đen sẫm.
Ma khí len vào máu thịt, ăn mòn tận xương tủy.
Hắn dùng đôi mắt đen sẫm thẳng tắp nhìn chằm chằm vào gương mặt trong gương, vẫn có thể nhận ra đường nét thiếu niên Tạ Phù Cừ khi xưa, nhưng so với lúc mới xuyên tới thế giới này, đã gần như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Đó là gương mặt lạnh lùng, sắc bén của một thanh niên, đã hoàn toàn mất đi sự mềm mại mơ hồ giới tính thời niên thiếu.
Bất kể là ánh mắt hay đôi môi, tất cả đều phủ lên những đường nét tinh xảo sâu thẳm kia một tầng sát khí nhuốm máu, lạnh lẽo và tàn khốc.
Thời gian không còn đủ nữa.
Ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu, Tạ Phù Cừ đặt tay lên mặt gương, đầu ngón tay khẽ dùng sức, mặt gương lập tức bị ấn nứt, từ lòng bàn tay hắn lan ra những vết rạn như mạng nhện.
Hắn vừa mới trải qua một trận chém giết trên chiến trường, sau đó lại tiện tay giết thêm một NPC tên xanh, thanh tiến độ danh vọng của Yêu tộc đã nguy hiểm đến mức sắp chuyển sang đỏ. Thế nhưng trong lòng Tạ Phù Cừ lại không gợn chút sóng.
Cướp đoạt sinh mạng, hắn đã làm quá nhiều, đến nỗi trở nên tê liệt với cái chết, cũng mất đi sự kính sợ sinh mệnh vốn dĩ một người hiện đại nên có.
Đã từ lâu, hắn không còn có dao động cảm xúc.
Như thể phần não bộ phụ trách cảm xúc của hắn bị một lớp kính bao phủ, hoặc đã hỏng hoàn toàn; Tạ Phù Cừ không còn vì bất cứ chuyện gì trước mắt mà sinh ra xúc động, cho dù có bao nhiêu sinh mạng chết đi, trái tim hắn cũng chết lặng, không thể phản ứng.
You cannot copy content of this page
Bình luận