Khi oán khí leo lên thân thuyền, cả con thuyền bắt đầu run rẩy dữ dội, phát ra những âm thanh gào khóc thê lương tựa quỷ hú sói tru.
Trong khoảnh khắc, cả trời đất đều hóa thành sắc đen nồng đặc. Bóng tối từ bầu trời đang nhỏ xuống, bóng tối từ mặt băng lại đang trồi lên.
Rìa của bóng tối lúc nhúc toàn những cánh tay, mà trên các cánh tay ấy lại mọc ra những hàm răng lộn xộn cùng những chiếc lưỡi mảnh dài.
Oán khí đang “nuốt chửng” con thuyền này.
Những con chim to chưa kịp bay thoát trong không trung, thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm, đã bị bóng tối nuốt mất không để lại một âm thanh.
Nguyệt Sơn vốn đang trượt bốn vó loạn xạ, cố gắng đuổi theo Tạ Phù Cừ, lập tức phanh gấp ở rìa bóng tối.
Mặt băng quá trơn, hai chân trước của nó suýt nữa đã trượt hẳn vào trong mảng hắc ám kia.
May mà những miếng đệm thô ráp dưới bàn chân kịp bám chặt lấy mặt băng.
Nó dựng lông, hoảng hốt mà vẫn cố dè chừng, chậm rãi lùi xa thêm một đoạn khỏi vùng oán khí ấy.
Lý Tùng La bấu chặt lấy cánh tay Tạ Phù Cừ, trong lúc hắn đáp xuống boong thuyền, nàng chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, hơn nữa… đầu đau như muốn nứt ra.
Giống như não nàng bị nhét vào máy xay sinh tố, “roẹt” một tiếng liền bị đánh nhuyễn thành bột nhão.
Nàng gắng gượng nôn khan mấy tiếng, ngay sau đó cảm nhận được cánh tay siết chặt eo mình đã buông lỏng; mất đi điểm tựa, Lý Tùng La liền mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn gỗ của boong thuyền, hai tay chống đất tiếp tục nôn khan.
Vì trong bụng chẳng còn gì, nên nàng cũng chẳng nôn ra được thứ nào.
Đợi đến khi đầu óc hơi dễ chịu hơn, nàng lau khóe miệng, ngẩng đầu quan sát tình hình: trước mắt vẫn chỉ một mảng mờ tối mịt mùng.
Bầu trời đen kịt, xung quanh boong thuyền cũng chìm trong một màu đen, thân thuyền tuy chưa bị bóng tối lấp đầy nhưng vẫn âm u đến mức khó mà nhìn rõ. Chỉ có bóng lưng Tạ Phù Cừ đứng phía trước là Lý Tùng La nhìn thấy rõ ràng.
Không biết là vì ánh sáng hay do nguyên nhân nào khác, nàng luôn cảm giác bóng lưng Tạ Phù Cừ rất mờ nhòe, bóng lưng của người bình thường có thể nhìn ra hình dáng con người, còn bóng lưng của hắn thì viền cạnh tan loãng, tựa hồ cả cơ thể sắp tan rã thành một vệt mực.
Trong bóng tối vang lên một tràng tiếng nhai nhóp nhép khiến người ta rợn tóc gáy; âm thanh dày đặc như thể trong khoảng tối ngoài tầm mắt nàng, đang có vô số người mở một buổi tiệc ăn uống.
Nàng nuốt nước bọt, theo bản năng đưa tay định búng ngón tay. Nhưng lòng bàn tay toát mồ hôi, cú búng đầu tiên không thành. Chưa kịp thử lần thứ hai, phía trước boong thuyền bất ngờ sụp xuống một mảng.
Thực ra, trong bóng tối như mực thế này, Lý Tùng La hoàn toàn không nhìn rõ chỗ nào sập.
Thế nhưng tiếng ván gỗ gãy vỡ lại vô cùng rõ ràng giữa một rừng âm thanh nhai nuốt kia.
Ngay sau đó, từ lỗ hổng ấy, một khối đỏ rực, hình thù như “slime” trồi lên; thứ này quá mức méo mó, đối với Lý Tùng La – người có hiểu biết về giới tu tiên gần như bằng không, nàng hoàn toàn chẳng đoán ra nổi nó là chủng tộc gì.
Nàng vốn không sợ bóng tối tràn ngập oán khí, nhưng lại bị cái “slime đỏ” kia dọa giật mình, đến mức không dám châm lửa nữa, chỉ ôm chặt lấy bắp chân Tạ Phù Cừ.
Tà váy của hắn lướt qua má nàng, lạnh băng nhưng lại mềm mại. Nơi này không có gió, vậy mà tà váy của hắn vẫn khẽ lay động, khiến má nàng nhột nhạt.
Nàng vô thức run lên hai cái: “Cái… cái gì vậy? Quỷ… quỷ… quỷ…”
Từ khe hở nơi “slime đỏ” trồi lên, hàng loạt cánh tay đen sì cũng tuôn ra, oán khí sắc bén xiết chặt lấy thân thể nó, khiến trên người nó phụt ra thứ dịch màu lam như suối phun.
Nàng co rụt cổ, ngậm miệng lại, mắt trợn to nhìn thấy trong thân thể khối “slime đỏ” kia hiện ra một… ký hiệu nấm màu hồng huỳnh quang kiểu mosaic.
Trong chớp mắt, Lý Tùng La chẳng còn sợ nó nữa, chỉ thấy nó vừa xấu xí vừa ghê tởm.
Có điều, xét đến việc sức chiến đấu của đối phương còn chưa rõ, nàng kìm nén ý định lao lên đâm một kiếm, chỉ tiếp tục ôm chặt lấy bắp chân Tạ Phù Cừ. Nàng chẳng hề lo sẽ làm vướng hắn——mà thực tế, Tạ Phù Cừ cũng không nói gì.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ.
Dù trên chân đang “treo” một Lý Tùng La, bước chân của Tạ Phù Cừ vẫn không hề bị ảnh hưởng, chỉ ba hai bước đã đến ngay trước mặt cái “slime” đỏ kia.
Trong bóng tối mù mịt, toàn bộ sự chú ý của Lý Tùng La đều dồn hết vào khối “slime” đỏ ấy.
Chỉ cần nàng châm lửa, ngẩng đầu nhìn lên, liền có thể thấy nửa thân trên của Tạ Phù Cừ đã ở trong trạng thái gần như nửa tan chảy.
Trong một mảng tối mờ mịt không ranh giới, thân thể Tạ Phù Cừ ở mép rìa lay động chực tan, giống như mực loãng vỡ vụn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ hòa vào bóng tối chung quanh, biến thành một khối hắc ám chảy tràn.
You cannot copy content of this page
Bình luận