Có tấm gương từ Nguyệt Sơn, Lý Tùng La liền cẩn trọng lấy gậy chống, dè dặt đặt chân lên mặt băng.
Nhưng chẳng ăn thua, nàng vừa đặt bước đầu tiên đã trượt ngã, nếu không nhờ Tạ Phù Cừ kịp thời xách lên thì có lẽ nàng đã xoạc chân tại chỗ, thậm chí gãy xương.
Nàng tin rằng với cái thân thể mỏng manh của mình, gãy xương chắc còn là kết quả tốt nhất.
Trên băng nguyên không có mặt trời, bầu trời u ám tích tụ mây dày, nhưng lại chẳng có mưa.
Tạ Phù Cừ tháo mũ trùm xuống, nhấc Lý Tùng La đặt lên vai mình, bước đi chậm rãi đến bên cạnh Nguyệt Sơn đang nằm rạp, nắm lấy dây dắt, rồi tiếp tục đi về hướng nam.
Bề mặt băng quá đỗi nhẵn mịn, Tạ Phù Cừ có thể kéo cả Nguyệt Sơn trượt đi, trông chẳng khác nào đang lôi một chiếc “xe mèo” trên băng.
Đêm đến, trên băng nguyên nổi lên một trận bão tuyết dữ dội.
Cơn gió điên cuồng gào thét, cuốn theo cả tuyết đá và mưa đá, rơi xuống đất vang ầm ầm như sấm dậy, tiếng động lớn đến mức khiến người ta chẳng phân biệt nổi trên trời có sấm sét thật hay không.
Lý Tùng La lục trong balo, lấy ra một món pháp khí phòng ngự còn sót lại từ kho của cựu Yêu Vương: trông như một cây gậy tránh sét, dài nửa cánh tay, chất liệu không rõ, sờ vào giống như gỗ, trên thân gậy vẽ chi chít những phù văn nàng hoàn toàn không hiểu.
Nàng cắm gậy pháp khí xuống tầng băng, lập tức một kết giới hiện ra, tạo thành vòng bảo hộ đường kính khoảng ba mét, ngăn cản toàn bộ gió tuyết dữ dội bên ngoài.
Ngoài kia gió tuyết cuồng loạn, trong vòng bảo hộ, Lý Tùng La nhóm lửa, ngồi nép vào Nguyệt Sơn để sưởi ấm.
Nàng khoác áo choàng phòng ngự, vậy mà vẫn thấy lạnh buốt, chỉ có khi ngồi sát bên đống lửa mới cảm nhận được chút hơi ấm. Nguyệt Sơn cũng thế, ria mép bị lửa sấy đến cong lại, vậy mà vẫn không chịu rời khỏi đống lửa nửa bước.
Kẻ duy nhất ngoại lệ chính là Tạ Phù Cừ.
Hắn yên lặng ôm gối ngồi cách đó không xa, mái tóc vốn được buộc gọn đã bị gió tuyết thổi rối tung, xõa xuống như một vốc mực đổ từ đỉnh đầu, trải qua vai và cánh tay chàng trai, cuối cùng loang đầy trên mặt đất.
Lý Tùng La sưởi bên đống lửa một lúc, cảm thấy ngón tay mình đã ấm lên.
Nàng chạy đến trước mặt Tạ Phù Cừ, đem đôi tay đã được sưởi ấm áp đặt lên khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt Tạ Phù Cừ vốn dĩ đã chẳng có nhiệt độ, trong trời đất băng giá này lại càng lạnh đến kinh người. Khi lòng bàn tay nàng chạm vào, nàng không kìm được mà khẽ rùng mình.
Lý Tùng La: “Ngươi lạnh quá, Tạ Phù Cừ.”
Tạ Phù Cừ không nói gì, chỉ là khi đôi tay nàng áp lên, hắn cúi đầu, đem cả khuôn mặt vùi trọn trong lòng bàn tay nàng.
Hơi thở hắn băng lạnh ẩm ướt, khiến lòng bàn tay Lý Tùng La cũng trở nên ướt rịn.
Còn hơi nhột nữa.
Mái tóc đen dài theo động tác cúi đầu của hắn cũng nghiêng xuống, lành lạnh lướt qua mu bàn tay nàng, rồi quấn quýt vương lấy cổ tay nàng.
Trong vòng kết giới của pháp khí, lớp băng bên trong đã dần hóa thành màu đen u tối.
Bóng tối ấy hòa vào mái tóc đen xõa dài chạm mặt băng của Tạ Phù Cừ, từng luồng oán khí âm hàn tựa như một con quái thú biển khổng lồ, lượn lờ dưới tầng băng.
Chỉ có một khoảng nhỏ gần đống lửa vẫn giữ nguyên màu trắng xám vốn có. Nguyệt Sơn nép chặt bên đống lửa, nằm trên mảnh băng còn bình thường đó, cái đuôi cũng giấu hẳn xuống dưới bụng, tuyệt không dám lại gần lấy một chút bóng tối.
“Ầm!” một tiếng nổ lớn, có gì đó va mạnh vào kết giới, gợn sóng rung lên từng đợt.
Lý Tùng La quay mặt về phía phát ra âm thanh, đồng thời bên ngoài lại vang lên liên tiếp tiếng “ầm ầm ầm” —— kết giới bị đập cho rung chuyển muốn vỡ tan.
Ngoài kia gió tuyết mịt mùng, bóng tối bao trùm, cho dù kết giới trong suốt thì cũng không nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì đang va đập. Chỉ có thể thấy từ chỗ va đập đầu tiên đang chậm rãi loang ra một tầng màu đen u ám.
Nguyệt Sơn đứng bật dậy, vẫy vẫy tai, hai vành tai dựng thẳng, chậm rãi bước đến gần nơi phát ra động tĩnh, cảnh giác đi đi lại lại, rồi vươn mũi ngửi ra ngoài qua lớp kết giới.
Lý Tùng La theo bản năng nhìn về phía Tạ Phù Cừ, nhưng chỉ thấy đỉnh đầu hắn, còn khuôn mặt vẫn vùi kín trong lòng bàn tay nàng.
Chỉ là sau mấy lần bị hắn cọ sát, bàn tay nàng giờ đã chẳng còn chút hơi ấm nào nữa.
Nàng gắng gượng rút tay về, Tạ Phù Cừ hụt đi điểm tựa, cơ thể khẽ chao đảo về phía trước. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc đen tản ra hai bên, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nửa ẩn trong bóng tối.
Ánh mắt giấu trong hắc ám dính chặt lấy thân ảnh Lý Tùng La, mơ hồ, hoang mang. Mà lúc này nàng đã bước đến bên kết giới, thò đầu ra nhìn về phía bên ngoài.
You cannot copy content of this page
Bình luận