Tạ Phù Cừ không nói, chỉ đá văng con quái điểu bị vặn gãy cổ đi. Nguyệt Sơn tưởng đây là kiểu bóng mới để chơi sút, hưng phấn gầm lên một tiếng rồi lao theo, húc bay con chim đáng thương vừa mới gượng dậy.
Cả lưng núi lập tức vang vọng tiếng kêu thảm thiết của quái điểu.
Hóa ra, đám chim nhỏ bị xâu trên cành cây chính là lương khô dự trữ của con quái điểu kia. Còn cây khô thì chỉ là một cây khô bình thường, chẳng phải cây yêu, cũng chẳng biến thành lão yêu núi đen nào cả.
Hiểu ra sự thật này, Lý Tùng La lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Nàng chặt gốc cây, chọn lấy phần cứng rắn nhất…
Nàng lấy một khúc gỗ, dùng con dao găm đồng xanh từ từ gọt dũa hình dáng.
Lý Tùng La chưa từng trượt tuyết, nhưng nàng đã từng ngồi “ké” trên ván trượt của Tạ Phù Cừ, còn nhớ rõ hình dáng của tấm ván đơn ngưng kết oán khí đó.
Dao găm đồng xanh đủ sắc bén, có thể nói chém sắt như bùn. Tấm gỗ trong tay Lý Tùng La nhanh chóng biến thành dáng dấp đơn giản của một tấm ván trượt.
Nàng ôm tấm ván tìm một sườn dốc thoai thoải, hớn hở chạy lên trên, đặt chân lên. Khoảnh khắc trọng lượng dồn xuống, cả người Lý Tùng La và tấm ván cùng nhau lăn thẳng xuống dưới.
Lăn được nửa chừng, nàng đã bị Tạ Phù Cừ đưa tay túm lấy, chỉ còn lại tấm ván đáng thương không ai đỡ, lăn lông lốc trước mắt nàng xuống dốc.
Nguyệt Sơn nhảy vọt lên, lao theo tấm ván trượt tuyết của Lý Tùng La, thân hình to lớn khiến tuyết tung bay khắp nơi.
Lý Tùng La bám chặt lấy cánh tay Tạ Phù Cừ, lớn tiếng kêu: “Ván trượt của ta!”
Nàng đã gọt giũa nó mất bao lâu rồi cơ chứ!
Tạ Phù Cừ nhấc nàng lên, lắc lắc mấy cái: “Ngươi giòn tan như vậy, đừng chơi trò bungee, sẽ ngã gãy làm đôi đấy, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La: “……”
Đúng lúc này, Nguyệt Sơn tha tấm ván về, đặt ngay dưới chân nàng, rồi nghiêm trang ngồi xổm xuống, mắt không rời khỏi nàng.
Lý Tùng La lấy thịt khô trong túi đeo chéo cho nó ăn, con mèo lớn mãn nguyện nheo mắt lại, ria mép rung rung, ung dung nhận lấy.
Tuy lần thử đầu tiên thất bại, nhưng nàng cảm thấy bản thân đã rút ra nhiều kinh nghiệm, liền ôm ván trượt vui vẻ trèo lên dốc lần nữa.
Tạ Phù Cừ không hiểu vì sao Lý Tùng La lại thích trò này, nhưng đến lần thứ hai khi nàng lại cùng ván trượt té nhào, hắn vẫn chuẩn xác đưa tay đón lấy nàng.
Đến lần thứ ba, Lý Tùng La đã không ngã nữa.
Đoạn dốc này không quá dốc, nàng đứng trên ván trượt, thuận lợi trượt một mạch xuống tận đáy, lúc phanh còn xoay một vòng ngay tại chỗ; sau một vòng quay, đầu óc choáng váng, nàng loạng choạng nhảy xuống khỏi ván, ngã nhào vào lòng Tạ Phù Cừ.
“Tạ Phù Cừ! Ta biết trượt tuyết rồi! Trời ơi! Ta thật sự là thiên tài! Chỉ cần nhìn ngươi trượt thôi! Ta đã học được rồi!”
Tạ Phù Cừ nghe không thấy, chỉ nghiêng đầu, không có phản ứng, bộ dạng hoàn toàn chẳng bắt nhịp được.
Lý Tùng La vui mừng đến mức tim đập loạn, má cũng đỏ bừng. Nàng muốn Tạ Phù Cừ cũng cảm nhận được niềm vui của mình, liền kiễng chân, nâng mặt hắn lên, liên tiếp hôn chụt chụt mấy cái lên môi hắn.
Lần này Tạ Phù Cừ cũng vui vẻ, hắn đưa mặt dán thẳng vào mặt Lý Tùng La, khẽ hôn đáp lại.
Hắn ngửi thấy trong hơi thở của nàng có một mùi hương dễ chịu.
Hắn còn muốn áp sát lại gần hơn để hít một hơi thật kỹ, nhưng Lý Tùng La đã nhanh chóng buông hắn ra, quay người chạy về phía Nguyệt Sơn, ôm lấy chiếc cổ lông xù của con hổ lớn, xoay một vòng.
Tạ Phù Cừ vẫn giữ nguyên động tác bị nàng nâng mặt, đứng yên một lúc, cuối cùng ánh mắt hắn lần đầu tiên “nhìn” về phía Nguyệt Sơn.
Con hổ lớn vốn đang vui vẻ cọ sát với Lý Tùng La, bỗng nhiên dựng hết lông, gầm gừ trầm thấp, đuôi dựng đứng, lông toàn thân nổ tung, từ xa trông chẳng khác nào một chiếc chổi lông khổng lồ.
Lý Tùng La bị tiếng gầm này dọa đến khó hiểu, quay đầu nhìn ra sau: trong tuyết chẳng có gì cả, ngoài vài vết trượt nàng để lại khi chơi trượt tuyết lúc trước.
Chưa kịp để nàng tìm hiểu rõ nguyên nhân khiến Nguyệt Sơn dựng lông, con hổ đã lắc mạnh đầu hất nàng ra, rồi tự mình lững thững bước ra xa thêm một chút.
Đi xa rồi, bộ lông dựng đứng của Nguyệt Sơn vẫn không chịu xẹp xuống.
Nó giống như một quả bồ công anh giận dữ, sau khi bị một tồn tại mạnh mẽ hơn khiêu khích thì bất an, bồn chồn đi qua đi lại. Lý Tùng La chạy theo phía sau, vuốt xuôi lông đuôi nó, nhưng hiệu quả chẳng mấy khả quan.
Dù nàng có vuốt thẳng bao nhiêu lần đi nữa, ngay giây tiếp theo cái đuôi mèo lại lập tức nổ tung.
Tạ Phù Cừ chẳng biết từ khi nào đã đứng cạnh bên Lý Tùng La, khoanh tay, giọng điệu chậm rãi: “Thật chẳng chịu được dọa nạt, đồ mèo ngốc. Lý Tùng La, đừng để ý đến nó.”
You cannot copy content of this page
Bình luận