Chương 1: Thai sông
20/04/2025
Chương 2: Ôn thần
20/04/2025
Chương 3: Bóng đêm
20/04/2025
Chương 4: Quỳ xuống
20/04/2025
Chương 5: Cổ Ngọc
20/04/2025
Chương 6: Thuyền vỡ
20/04/2025
Chương 7: Đụng phải Quỷ
20/04/2025
Chương 8: Lương tâm
20/04/2025
Chương 9: Nhất định phải chết
20/04/2025
Chương 10: Tôi đến vớt!
20/04/2025
Chương 11: Hai lần vớt thất bại
20/04/2025
Chương 12: Lên bờ
20/04/2025
Chương 13: Mở đường cõi Âm
20/04/2025
Chương 15: Truyền thừa
20/04/2025
Chương 14: Tôi đau
20/04/2025
Chương 16: Tiền người chết
20/04/2025
Chương 17: Tạ Tiểu Hoa
20/04/2025
Chương 18: Loạn thế hoàng kim
20/04/2025
Chương 19: Tử Đảo ôm thi hài
20/04/2025
Chương 20: Tiền hàng đã thanh toán xong
20/04/2025
Chương 21: Chó điên xui xẻo lại đến
20/04/2025
Chương 22: Tạ Tiểu Hoa nguyền rủa
20/04/2025
Chương 23: Đỡ âm linh
20/04/2025
Chương 24: Lên thành phố làm việc
20/04/2025
Chương 25: Tìm thi thể ở Mạnh phủ
20/04/2025
Chương 27:Xác chết đứng
20/04/2025
Chương 26: Cô muốn con bé chết sao?
20/04/2025
Chương 28: Lời thì thầm trong đêm
20/04/2025
Chương 29: Đục thuyền
20/04/2025
Chương 30: Chú sẽ vớt xác
20/04/2025
Chương 31: Giày thêu, chân người chết
20/04/2025
Chương 32: Giày thêu hoa
20/04/2025
Chương 33: Lần thứ hai vớt xác thất bại
20/04/2025
Chương 34: Thai chưa đủ tháng nhưng hồn đã đủ
20/04/2025
Chương 35: Phạm sai lầm
20/04/2025
Chương 36: Phạm vào cấm kị
20/04/2025
Chương 37: Trấn mẫu tử sát
20/04/2025
Chương 38: Tăng giá
20/04/2025
Chương 39: Xác nam ngửa mặt
20/04/2025
Chương 40: Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bậy
20/04/2025
Chương 41: Thợ làm giấy Hứa
20/04/2025
Chương 42: Buổi tối mới làm ăn
20/04/2025
Chương 43: Nhiều tài dễ sống
20/04/2025
Chương 44: Bị kéo xuống nước
20/04/2025
Chương 45: Nghiệp
20/04/2025
Chương 46: Tử Đảo trên thuyền
20/04/2025
Chương 47: Cô nói dối
20/04/2025
Chương 48: Thả lồng heo
20/04/2025
Chương 49: Tử Đảo hóa Hắc Sát
20/04/2025
Chương 50: Sặc nước
20/04/2025
Chương 51: Thanh giả tự thanh
20/04/2025
Chương 52: Còn muốn tôi đưa tiền?
20/04/2025
Chương 53: Giao cho cảnh sát
20/04/2025
Chương 54: Sao con không vớt La Âm bà lên?
20/04/2025
Chương 55: Hung thi
20/04/2025
Chương 56: Mày điếc hay mù rồi?
20/04/2025
Chương 57: Chó cào cửa, mèo cắn xác, người chết thở hắt ra
20/04/2025
Chương 58: Cho chú nghỉ một lát
20/04/2025
Chương 60: Số tiền này mày không dám động vào đâu
20/04/2025
Chương 59: Tạ lễ
20/04/2025
Chương 61: Đãi tiệc
20/04/2025
Chương 62: Không dám quản
20/04/2025
Chương 63: Chết không thấy xác
20/04/2025
Chương 64: Ăn trộm
20/04/2025
Chương 65: Người vớt xác mặc kệ ma quỷ trên bờ
20/04/2025
Chương 66: Bắt người
20/04/2025
Chương 67: Đuổi người
20/04/2025
Chương 68: Chặt cây
20/04/2025
Chương 70: Mang thai?
20/04/2025
Chương 69: Khách đến nhà
20/04/2025
Chương 71: Nghe theo chú Hai
20/04/2025
Chương 72: Tăng thú lao
20/04/2025
Chương 73: Gặp quỷ rồi
20/04/2025
Chương 74: Cha giết con gái, con gái giết cha
20/04/2025
Chương 75: Diệt mẫu tử sát
20/04/2025
Chương 76: Tất cả các người đều phải đền mạng
20/04/2025
Chương 77: Thai âm mở mắt, người sống mất mạng
20/04/2025
Chương 78:
20/04/2025
Chương 79:
20/04/2025
Chương 80:
20/04/2025
Chương 81:
20/04/2025
Chương 82:
20/04/2025
Chương 83:
20/04/2025
Chương 84: Quan tài trống
20/04/2025
Chương 85: Thai phụ có chết oan không?
20/04/2025
Chương 86: Vu oan giá họa
20/04/2025
Chương 87: Vớt xác
20/04/2025
Chương 88: Nói dối
20/04/2025
Chương 89: Người chết là lớn nhất
20/04/2025
Chương 90: Tiên sinh không có ở đây
20/04/2025
Chương 91: Vợ lẽ
21/04/2025
Chương 92: Giàn thiêu
21/04/2025
Hà quỷ bà nhíu chặt mày, đầu ngón tay gõ tay vịn ghế, môi ngậm cuộn thuốc lá.
Tôi nắm chặt góc áo, nhìn chằm chằm Hà quỷ bà.
Làn khói thuốc lượn lờ làm cho khuôn mặt ông ấy mông lung…
Một lúc lâu sau, Hà quỷ bà mới buồn bã nói: “Chuyện này ta vốn mặc kệ.”
“Lưu quỷ nước nuôi âm sinh tử, theo lý đáng chết.”
“Nhưng ta không nghĩ tới, La Âm bà vậy mà lại chết. . . Mẫu sát cũng không giết được bà ấy.”
Lời này của ông, lại làm cho trong lòng tôi kinh hãi!
Mẫu sát này chính là mẹ tôi, bà vẫn luôn hại tôi, La Âm bà và cha tôi nhất định là bị bà hại chết.
Nhưng Hà quỷ bà lại nói bà không giết được La Âm bà?!
Điều này sao có thể?
Tôi lập tức nói ra nghi hoặc của mình!
Nhưng Hà quỷ bà lại trực tiếp không để ý tới tôi…
Ông ngược lại nhìn về phía chú hai, nói ông ấy và La Âm bà từng có qua lại, phải biết rõ nguyên nhân cái chết của La Âm bà.
Hiện tại ông ấy theo chúng tôi đi thôn họ Lý trước, chờ chúng tôi vớt thi thể La Âm bà lên, sau khi ông xem qua mới nói những thứ khác.
Mặt chú hai sáng lên bảo tôi đừng hỏi nữa.
Hà quỷ bà nếu đã nguyện ý hỗ trợ, chuyện này khẳng định sẽ thỏa đáng!
Hà quỷ bà bước ra khỏi nhà trước, chú hai theo sát phía sau.
Tôi đi ở cuối cùng, nhưng trong đầu tôi là một mớ hỗn độn…
Không bao lâu sau, chúng tôi trở về bên cạnh bờ thôn họ Hà.
Lúc trở lại bến tàu thôn họ Lý thì đã quá trưa.
Chúng tôi không ở lại bến tàu.
Bởi vì nhất định phải tối, mới có thể vớt thi thể.
Ngoài ra cha tôi đã chết một cách đặc thù, mặc dù là có Hà quỷ bà ở chỗ này, chú hai vẫn cần chuẩn bị không ít thứ để đảm bảo không xảy ra chuyện gì.
Cho nên chú hai bảo tôi đưa Hà quỷ bà về nhà, chờ đêm lại đến bến tàu, ông đi tìm thôn trưởng mua đồ tế lễ tam sinh.
Ba chúng tôi chia làm hai đường ở phía trước bến tàu.
Tôi dẫn Hà Quỷ bà đến nhà tôi.
Lúc này đã quá buổi trưa, bụng cũng đã đói meo.
Mời Hà quỷ bà ngồi xuống, tôi liền chui vào phòng bếp, chuẩn bị một ít đồ ăn.
Gia đình tôi nghèo, thậm chí không có được một món thịt.
Cháo trắng, bánh mì, đậu phộng, là bữa ăn đàng hoàng nhất.
Hà quỷ bà cũng không ghét bỏ, ăn xong, ông liền nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi ngồi trước ngưỡng cửa ngẩn người.
Từ cửa nhà tôi đi thẳng ra sẽ nhìn thấy mặt nước sông treo cách đó hàng chục mét, đi chéo một trăm hai trăm mét sẽ đến bến tàu ở đầu làng.
Cũng không biết ngồi bao lâu, tôi đột nhiên nhìn thấy một thôn dân đang đi từ đường làng tới.
Y cúi xuống, khoanh tay, đến bên ngoài sân nhà tôi, rồi đứng đó và nhìn vào nhà tôi.
Càng tới gần, tôi mới chú ý tới, sắc mặt y tái nhợt, ánh mắt tan rã, giống như ban ngày gặp quỷ vậy…
Y càng nhìn chằm chằm vào nhà tôi, tôi càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được, cầm lấy một cây gậy, bước tới hỏi y muốn làm gì.
Nhưng y lại nhìn tôi với vẻ mặt khóc tang, nói một cách sâu xa: “Lý Âm Dương, mày liên lụy làm La Âm bà chết, lại còn muốn hại người khác chết.”
Tại sao trong giọng nói và biểu cảm của y lại có cảm giác chết chóc quỷ dị, giống như y đang vô cùng tuyệt vọng.
Tôi nghe thấy mà đầu choáng váng.
Sau đó tôi cảm thấy những người thôn dân này thực sự có tâm bệnh.
Tại sao chỉ cần có người chết là tôi lại phải chịu trách nhiệm về mọi chuyện?!
Nhưng trong lòng tôi cũng khó chịu như kim châm.
La Âm Bà là vì tôi, mới có thể chết ở trong sông treo.
Bà vốn không liên quan đến chuyện này…
Đang lúc tôi xuất thần, thôn dân này bỗng nhiên nhìn tôi, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng đẩy bả vai tôi một cái!
Cú đẩy này của y đến bất ngờ, lực lại rất mạnh!
Tôi vốn không né tránh, nên trực tiếp bị y đẩy ngã xuống đất.
Tôi kêu lên một tiếng đau đớn ngồi bệt xuống đất, xương cụt vì cú ngã mà vô cùng đau đớn.
Nhưng khi tôi đứng dậy thì thôn dân đã biến mất….
Tôi chửi thầm trong lòng, chuyện gì thế này?
Nhưng bỗng nhiên, qua khóe mắt, tôi nhìn thấy dấu bàn tay đẫm máu trên vai mình!
Lúc đó đầu tôi ong ong, lưng toát mồ hôi lạnh…
Thôn dân này thật kỳ lạ, sao y lại để lại cho tôi một bàn tay máu!?
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan.
Tôi theo bản năng quay đầu lại thì phát hiện ra là Hà quỷ bà đang đứng ở cửa, khuôn mặt nhăn nheo già nua nhìn chằm chằm vào vai tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Hà quỷ bà đã nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Máu người chết, xui xẻo! Cởi quần áo này ra!”
Trên người tôi lập tức nổi đầy da gà…
Tôi vội vã vào phòng và nhanh chóng thay quần áo.
Khi tôi tiến vào nhà chính lần nữa, thì Hà quỷ bà đang ngồi tựa lưng vào ghế.
Miệng ông ngậm điếu thuốc, bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, nói: “Lý Âm Dương, trong thôn này có không ít người muốn cậu chết.”
Trái tim tôi đập thình thịch.
Mấy năm nay, người trong thôn đúng là đều hy vọng tôi chết sớm…
Mỗi một lần bọn họ mắng tôi, cũng thật sự ác độc.
Nếu thật sự muốn nói là quá đáng, ngoại trừ lần trước thôn dân đến đưa linh đường rủa tôi, thì chính là chuyện vừa rồi vỗ tay có máu người chết lên trên vai tôi…
Nghĩ tới đây, sắc mặt tôi tái nhợt nói một câu: “Sinh trên sông, chết trên sông, Diêm Vương điểm mão chết, bọn họ vẫn luôn coi con là đồ ôn dịch…Mắng con hơn hai mươi năm rồi.”
Hà quỷ bà lại bỗng nhiên lắc đầu, nói: “Mắng cậu với chuyện vừa rồi không giống nhau. Đó là bàn tay của người chết, sẽ làm cho cậu gặp ma quỷ.”
Nói xong, Hà quỷ bà lại cúi đầu, không nói nữa.
Trong lòng tôi giật mình, gặp ma quỷ?
Mẹ tôi cũng đủ hung dữ rồi, còn để cho tôi gặp ma quỷ…
Đây không phải là muốn mạng của tôi sao!?
Tôi sợ đến mức hỏi Hà quỷ bà, vậy tôi thay quần áo rồi sẽ không có việc gì chứ?
Nhưng Hà quỷ bà vẫn không nói một lời, giống như đang ngủ…
Cả một buổi chiều, tôi đều lo lắng bất an.
Cho đến khi mặt trời lặn ở phía tây, bóng đêm bắt đầu nuốt chửng hoàng hôn.
Tất cả mọi thứ xung quanh, đều trở nên yên lặng …
Bầu trời, sắp tối rồi…
Tôi chưa kịp nói muốn ra ngoài thì Hà quỷ bà đã mở mắt và đứng dậy, bước ra khỏi nhà và đi về phía bến tàu.
Khi hai chúng tôi đi bộ đến bến tàu thì trời đã tối hẳn.
Bên trên bến tàu, đặt hai cái bàn dài!
Gió lạnh nức nở nghẹn ngào thổi, giống như quỷ khóc.
Chiếc bàn dài được phủ vải trắng, trước bàn lần lượt có đầu lợn, đầu bò và đầu dê!
Chiếc bàn phía sau chính là linh đường.
Hai bên là nến đỏ, ở giữa là lư hương, phía sau là hai tấm bài vị.
Bài vị này, một tấm là của cha tôi, tấm còn lại là của La Âm bà!
Nhất thời, tôi liền cảm thấy trong lòng đau xót không thôi!
Chú hai đón chúng tôi ở bến tàu, dùng giọng trịnh trọng nói với Hà quỷ bà, nói cha Âm Dương chết thật oan uổng, người vớt xác lại chết trong nước, oán khí nặng, có lẽ không dễ dàng vớt xác được, nhưng may mà có Hà quỷ bà ở bên cạnh trấn trụ!
Vẻ mặt Hà quỷ bà ngược lại bình tĩnh, ông nhắc nhở chú hai sau khi vớt Lưu quỷ nước, nhớ rõ còn phải vớt La Âm bà.
Chú hai tất nhiên là liên tục gật đầu.
Ngay sau đó, chú Hai vỗ vỗ bả vai tôi, bảo tôi trước tiên không nên khóc mãi, đàn ông con trai mà cứ khóc sướt mướt thì ra thể thống gì!
Sau đó, ông yêu cầu tôi chèo thuyền để ông xuống vớt xác!
Lúc đó tôi đã buột miệng nói việc vớt xác cha là việc của tôi, sẽ do con trai là tôi đi vớt!
Ông đã chăm sóc tôi hơn 20 năm, tôi không thể dưỡng lão cho ông, ít nhất tôi cũng phải lo ma chay cho ông.
You cannot copy content of this page
Bình luận