Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 10: Khám người

Chương trước

Chương sau

Tô Liên Y siết chặt bàn tay trắng mũm mĩm thành nắm đấm, nắm rồi lại buông, đôi mắt hung dữ trừng trừng nhìn đám ác nhân bắt nạt kẻ yếu, hận không thể lao lên đánh cho chúng một trận nên thân.

“Liên Y, hôm nay con sao thế?” Tô Phong phát hiện con gái thứ hai của mình có gì đó khác lạ, vội hỏi.

Liên Y thở dài một hơi: “Không có gì, vừa rồi đang ngủ bị tam đệ làm ầm ĩ nên bực mình thôi.”

Giờ thân nàng còn chưa lo xong, cứ bình tĩnh lại trước đã rồi tính tiếp.

Những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Dù hôm nay Tô Liên Y có hơi khác thường, nhưng ánh mắt “hung dữ” kia thì vẫn y nguyên.

“Liên Y muội tử, tiếp theo phiền muội nhé, qua khám người đàn bà kia với bà già xem có giấu tiền không.”

Người nói là Triệu Đại Thiết, trong ba người thì hắn còn trẻ hơn một chút, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, lưng gù, mắt lé, mở miệng ra là lộ hàm răng vàng khè. Đôi mắt ti hí như mắt chuột toát ra ánh nhìn dâm dê đầy ghê tởm.

“Được.” Liên Y khẽ gật đầu, rồi bước về phía gia đình đáng thương kia.

Tô Phong và mấy tên kia liếc nhau, trên mặt đều nở nụ cười đắc ý, đêm nay lại có rượu thịt để ăn rồi.

Người phụ nữ sợ hãi đến mức buông lỏng tay, thằng bé lập tức vùng ra, lao thẳng đến chỗ Tô Liên Y, gào lên: “Con mụ ác phụ! Ta liều mạng với ngươi!”

Bà lão vội vàng định chạy tới ngăn lại, nhưng vì quá hoảng sợ, chưa kịp thở đã ngã lăn ra, ngất xỉu tại chỗ.

Tô Liên Y vươn tay ra, dễ dàng đẩy thằng bé đang lao đến sang một bên. Đứa trẻ tội nghiệp, lẽ ra đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà mặt vàng vọt, gầy như que củi, chỉ cần đẩy nhẹ đã ngã nhào xuống đất.

“Tha cho Tiểu Cẩm của ta, ta sẽ đưa…”

Người phụ nữ còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Liên Y đã lập tức bịt chặt miệng nàng ta, nuốt luôn chữ “tiền” vừa bật ra.

Nhân lúc đứng nghiêng, Tô Liên Y dùng thân hình mập mạp của mình che chắn tầm nhìn của đám người phía sau. Quay lưng về phía bọn chúng, nàng nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ, hạ giọng nói khẽ: “Im miệng!”

Người phụ nữ sững người, theo bản năng không dám nói thêm gì nữa.

Tô Liên Y buông tay ra, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, bắt đầu ra vẻ nghiêm túc khám người.

Khi tay chạm đến phần lưng dưới của người phụ nữ, Liên Y hơi khựng lại. Nàng đã chạm thấy những đồng kim loại tròn tròn, chắc chắn là tiền đồng.

“Không có.” Nàng trầm giọng nói.

“Không có!?” Tô Phong sững người, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Dựa vào kinh nghiệm cả đời lừa đảo, hắn biết chắc trên người đàn bà này không thể không giấu tiền!

Đừng nói là Tô Phong và bọn lưu manh sững sờ, ngay cả gia đình người phụ nữ kia cũng ngơ ngác, sao lại… không có?

“Không có.” Tô Liên Y lạnh lùng lặp lại lần nữa.

“Thật sao? Không phải ngươi định giấu riêng đấy chứ?” Tên Triệu Đại Thiết không tin, lập tức chạy lại, bộ dạng định tự mình ra tay lục soát người phụ nữ.

Người phụ nữ mặt càng tái mét, quỳ rạp xuống, vừa sợ hãi vừa lùi ra sau.

Tô Liên Y lao lên như tên bắn, chắn ngay trước mặt nàng ta. Triệu Đại Thiết vừa chạy đến gần, nàng đã giáng cho hắn một cái bạt tai giòn tan.

“Ngươi là thứ gì mà dám nghi ngờ Tô Liên Y ta!?”

Tên Triệu Đại Thiết này cao to khỏe mạnh, đang tuổi sung sức, vậy mà không chịu tự kiếm ăn lại chuyên đi cướp bóc, bắt nạt người ta. Có lẽ vì bị kìm nén quá lâu ở hiện đại, nên khi đến cổ đại, Tô Liên Y lại càng dễ bùng phát cơn giận.

Cái bạt tai này nàng ra tay rất nặng, đánh cho Triệu Đại Thiết quay mòng mòng mấy vòng, mãi mới đứng vững được. Hắn cúi đầu nhổ ra một ngụm máu, trong đó còn lẫn cả một chiếc răng vàng khè.

“Tô Liên Y, ngươi đừng có quá đáng!”

Người tên Lý Nhị Lại chạy tới đỡ Triệu Đại Thiết. Hắn khoảng năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, đáng lẽ ở tuổi này phải được kính trọng, vậy mà ánh mắt vẫn lộ vẻ dâm dê, bộ mặt đầy nét vô lại.

“Dám nghi ngờ nhị tỷ của ta, bị đánh cho chưa chết là phúc đức lắm rồi, còn kêu ca cái gì!”

Chưa đợi Tô Liên Y mở miệng, Tô Bạch đã xông ra mắng thay: “Bình thường nếu không có nhị tỷ ngăn lại, ta đã sớm đập cho tên này răng rơi đầy đất rồi! Lúc nào cũng trơ mắt dê nhìn chằm chằm nhị tỷ ta, tin không, ta móc sạch con mắt chó của ngươi ra bây giờ!”

Liên Y hơi nhướn mày, tên tam đệ này cũng thú vị phết.

“Dòm ngó gì tỷ tỷ ngươi?” Lý Nhị Lại vốn thân với Triệu Đại Thiết, thấy hắn bị đánh thì nổi đóa, liền gắt: “Tô Bạch, lão tử nể mặt cha ngươi mới nhịn đấy! Ngươi soi lại cái mặt lợn của hai tỷ đệ ngươi đi, béo tròn như heo sữa còn bày đặt nói ai dòm với ngó? Muốn thì ta về nhà bắt con heo nái còn sướng hơn!”

“Lý Nhị Lại, ngươi chán sống rồi sao? Dám mở miệng nhục mạ nhi tử với ái nữ của ta à!”

Vốn dĩ Tô Phong còn đứng ngoài cuộc, vừa nghe vậy liền nổi trận lôi đình, con gái ông ta mà bị mắng là heo nái, vậy chẳng khác nào cũng mắng ông ta thành súc sinh!

Tô Phong tuy đã có tuổi, nhưng lũ con Tô gia lại nổi tiếng là đám hay đánh nhau, chẳng dễ bắt nạt. Chỉ nhìn vừa rồi Tô Liên Y vung tay một cái đã đánh cho Triệu Đại Thiết rơi cả răng, cũng đủ thấy đám hậu sinh Tô gia hung hãn cỡ nào!

Lý Nhị Lại vốn chẳng dám đối đầu cứng rắn, bèn hậm hực nhổ phì xuống đất một bãi, nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm Tô Phong, lão tử nhớ mặt ngươi rồi! Cứ đợi đó mà xem!”

Dứt lời, hắn túm lấy Triệu Đại Thiết đang bị đánh đến choáng váng, lôi xềnh xệch rời đi.

Tô Phong cũng khinh khỉnh nhổ xuống đất một cái, trừng mắt lườm gia đình đang quỳ rạp dưới đất mà mắng: “Một xu cũng moi không ra, thật là xúi quẩy! Đi thôi!”

Nói rồi hậm hực xoay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Tô Bạch vội vàng kéo Tô Liên Y đi theo: “Tỷ, về thôi.”

Tô Liên Y hất tay Tô Bạch ra, giọng lạnh băng: “Ta về trước.”

Tô Bạch sững người: “Tỷ, cha đang bực lắm đó, hay huynh muội ta qua dỗ lão một tiếng?”

Tô Liên Y lườm bóng lưng Tô Phong đang hầm hầm bỏ đi, hừ lạnh: “Muốn dỗ thì đệ tự mà dỗ! Hắn bực, ta còn bực hơn!”

“Được được được, đệ biết rồi nhị tỷ. Hôm nay quấy rầy tỷ ngủ, còn bắt tỷ chạy tới chạy lui một chuyến uổng công, là đệ không phải. Tỷ mau về nghỉ đi, để đệ qua dỗ cha. Đợi dỗ xong, đệ mua ít nước hoa và phấn đền bù cho tỷ nhé!”

Tô Liên Y nghe vậy bỗng bật cười khúc khích. Nàng cười vì bản thân cái thân xác này xưa nay vốn mê hương phấn, người ta đều dùng hương phấn để dỗ dành. Cũng cười vì tên Tô Bạch này thật ra cũng dễ thương, chỉ tiếc là lớn lên lại đi sai đường.

Tỷ đệ mỗi người một ngả, một kẻ tức giận bỏ về nhà, kẻ kia chạy đi dỗ cha.

Một màn kịch cứ thế kết thúc một cách lạ lùng.

Tô Liên Y trở về nhà, nằm xuống giường định chợp mắt thêm một lát, nhưng chẳng thể nào ngủ được. Nghĩ đến cảnh nghèo khổ của gia đình kia, trong lòng nàng thấy vô cùng khó chịu, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào không thở nổi.

Trên đường về, nàng đã nghe Tô Bạch kể rằng gia đình đó họ Tôn, là dân từ nơi khác dọn đến thôn Tô gia sau này. Bình thường đã sống rất chật vật, nay người đàn ông trụ cột đột nhiên ngã bệnh, cả nhà mất đi lao động chính. Đã vậy còn phải tốn tiền bốc thuốc chạy chữa, thành ra cuộc sống càng thêm khốn đốn, thiếu trước hụt sau.

Tuy nàng đã thề sẽ không bao giờ hành y nữa, cũng tự biết mình chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng ít ra vẫn còn giữ lại lương tri cơ bản của một con người.

Cô cứ nằm trằn trọc mấy canh giờ liền mà vẫn không sao chợp mắt nổi.

Cửa phòng khẽ mở, người đàn ông kia đã trở về. Vừa bước vào phòng liền thấy Tô Liên Y vẫn còn nằm ườn trên giường, trong mắt hắn vụt qua một tia khinh thường.

“Ngươi về rồi à?” Tô Liên Y vội vàng lật người ngồi dậy, toàn thân lập tức căng lên cảnh giác. Người đàn ông này, không hẳn là bạn, mà cũng chẳng phải kẻ địch đơn giản.

“Bên ngoài có người tìm.” Hắn vẫn nói ít như vàng.

“Ồ.” Liên Y cúi đầu chỉnh lại quần áo, rồi gần như chạy trốn ra ngoài.

Chỉ thấy trước cổng sân nhà cô đang đứng hai người: một phụ nữ và một đứa trẻ. Không ai khác chính là mẫu tử nhà Tôn gia, người vừa bị Tô Phong bắt nạt ban nãy.

————

Ghi chú ngoài lề của tác giả (nguyên văn):

Liên tục mất ngủ ba hôm rồi, tối cứ trằn trọc, đầu đau, mắt khô rát, phải làm sao đây!? —

d*^_^*

Hết Chương 10: Khám người.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page