Danh sách chương

Vừa về tới bãi thu mua phế liệu, Ôn Chỉ lập tức lục tìm đinh ốc rỉ sét khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, cô đã kiếm được một đống lớn đinh ốc rỉ ở một góc bãi.

Ôn Chỉ lấy một túi vải đen, nhét đầy căng cả túi.

Sợ mang không xuể, cô còn nhét thêm hai vốc vào túi áo.

Nghĩ đến lần xuyên đặc biệt trước đó, cô quay vào căn nhà tôn nơi họ ở, nằm lên chiếc giường con.

Ôn Chỉ ôm chặt chiếc túi to đựng đinh ốc, rồi mới nhắm mắt, dùng ý thức chạm vào mô hình tiệm màu tím trong đầu.

Ngay khoảnh khắc chạm đến, cảm giác choáng váng ập tới.

Cô thấy cơ thể như rơi vào nước, trong chốc lát mất hết thăng bằng.

Rồi giây tiếp theo, thân thể lại như cá bật khỏi mặt nước vọt lên.

“Leng keng.”

Tiếng chuông gió vang bên tai.

Ôn Chỉ mở mắt, liền thấy mình đã đến “tiệm nhỏ tương lai”.

Cửa tiệm lần trước thành phế tích giờ lại trở về dáng vẻ khi cô vừa thấy lần đầu: sáng sủa sạch sẽ, chuông gió tím ở cửa lay theo gió.

Phản xạ đầu tiên, cô quay nhìn kệ hàng, trên đó đã xuất hiện một đống lớn đinh ốc rỉ.

Số lượng y như cô mang theo!

“Xem ra chỉ cần là đồ đang chạm trực tiếp vào người mình thì sẽ được mang qua làm hàng.”

Ôn Chỉ nở nụ cười:

“Giờ chỉ cần tìm lại người đàn ông lần trước, đem số đinh ốc này giao dịch đổi kim cương, mang về bán lấy tiền đóng viện phí cho Ôn Phương Minh.”

Nghĩ tới khoản viện phí khổng lồ, cô lập tức đi ra sau quầy, đứng ở cửa, nhưng nhớ đến bầy côn trùng khổng lồ lần trước, gương mặt thoáng lộ vẻ lưỡng lự.

Cô hít sâu mấy hơi, nhắm mắt, bất ngờ kéo cửa.

Vù!!!

Một luồng gió mạnh quất thẳng vào mặt.

Không phải mùi máu tanh như trước, mà là mùi cây lá tươi mát.

Ôn Chỉ bật mở mắt, trước mặt là một khu rừng nguyên sinh.

Những tán cây xanh um cao vút che kín bầu trời, không thấy điểm tận cùng.

Thân mỗi cây đều cực to, phải mười gã tráng đinh ôm mới xuể.

Vô số dây leo to bằng cánh tay quấn quanh thân như bầy mãng xà, tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Ôn Chỉ rụt lại nửa bàn chân đã bước ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Cửa tiệm, cố ý phải không? Lần trước là chiến trường tộc côn trùng, lần này lại là rừng nguyên sinh. Cậu không phải muốn tôi mở hàng, mà là muốn tôi đi nộp mạng.”

Chuông gió trong trẻo đáp lại.

Ôn Chỉ như nghe thấy hai chữ “đúng vậy”.

“Người lần trước tôi gặp ở chiến trường côn trùng… giờ vào rừng nguyên sinh này, dù có đi tìm chắc cũng không thấy.”

Cô tập trung nhìn vào mô hình tiệm trong đầu, giống lần trước, nó lại hóa xám, tạm thời không về được.

“Lần trước giao dịch xong nó mới từ xám chuyển lại tím. Chẳng lẽ mỗi lần đến đều phải hoàn thành một cuộc giao dịch mới mở thông đường về?”

Ôn Chỉ sờ túi đinh ốc trong áo, lại nhìn cánh rừng đầy nguy hiểm phía trước.

“Cửa tiệm rách nát, muốn tôi bán đồ thì cũng phải đưa tôi tới chỗ có người chứ!”

Lời vừa dứt, xa xa vang lên một giọng nam thô ráp:

“Ai ở đó? Không được động!”

Từ phía hông căn nhà, một người đàn ông mặc giáp máy rách nát, cụt nửa cánh tay bước ra.

Trên người anh ta chi chít vết thương chưa xử lý, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng ánh mắt sắc như dao, mang theo vẻ dã thú.

Anh ta dùng cánh tay còn lành giơ chắc một khẩu súng laser, đứng cách năm mét chĩa thẳng nòng vào trán Ôn Chỉ, sẵn sàng nổ súng lấy mạng cô.

Thấy xuất hiện “người”, tia tuyệt vọng trong mắt Ôn Chỉ lập tức hóa thành hy vọng.

Như thể không hề cảm thấy nguy hiểm từ đầu súng, cô bình thản rút một vốc đinh ốc trong túi áo.

Giọng cô phấn chấn:

“Anh có cần vật phẩm năng lượng không? Tôi đến chuyên để bán cái này!”

Ánh mắt cảnh giác của đối phương, khi thấy đầy ắp vật phẩm năng lượng cấp A trong tay cô, lập tức biến thành kinh hỉ.

“Đây là vật phẩm năng lượng cấp A!”

Mạc Thần vốn đang ra ngoài thám sát an toàn xung quanh, không ngờ lại thấy một căn nhà nhỏ màu tím.

Tưởng bẫy do tộc côn trùng bày, anh ta lập tức tới kiểm tra, không ngờ là một cô gái yếu ớt tay không vũ khí, lại mang theo vật tư năng lượng đủ cứu mạng bọn họ!

Vốn tưởng tất cả sẽ chết ở đây, không ngờ trời chưa tuyệt đường họ!

Mạc Thần truy hỏi:

“Cô có bao nhiêu vật phẩm năng lượng cấp A?”

Ôn Chỉ nghiêng người để anh ta nhìn rõ kệ hàng phía trong đầy đinh ốc.

“Tôi có chừng này.”

Mắt Mạc Thần sáng rực, có thể cảm nhận rõ làn sóng năng lượng cuồn cuộn trong không khí.

Anh ta lập tức hạ súng, bước tới trước mặt cô.

Anh ta trịnh trọng nói:

“Nhanh, tôi đưa cô đi gặp thiếu tướng của chúng tôi, để ngài ấy bàn với cô!”

Một vật phẩm năng lượng cấp A có thể nhanh chóng phục hồi trọn vẹn tinh lực của một thú nhân cấp A.

Chừng này vật phẩm cấp A đủ phục hồi tinh lực toàn bộ thú nhân dưới trướng bọn họ, để đội quân vốn đường cùng có lại thực lực đánh một trận với lũ côn trùng khốn kiếp kia.

Biết đâu còn có thể thừa thế quét sạch chúng!

Nghe có hy vọng, Ôn Chỉ không chút do dự bước ra khỏi cửa tiệm.

Vừa định quay lại khóa cửa, cô thấy “tiệm nhỏ tương lai” biến đổi như tan thành mảnh dữ liệu, biến mất ngay trước mắt.

Thay vào đó, trong đầu cô, mô hình màu xám xuất hiện thêm một lựa chọn:

[Triển khai].

Mạc Thần kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp mảnh mai trước mặt:

“Rõ ràng tôi không cảm nhận được tinh lực trong người cô, vậy mà cô lại có thể thu phóng không gian gấp nếp chỉ có tinh lực cấp S, SS mới khống chế được. Lợi hại!”

Ôn Chỉ mỉm cười nhẹ, không phủ nhận.

Cô biết rõ mình chẳng có “tinh lực SSS” nào cả.

Nhưng ở nơi nguy hiểm này, lại chưa chắc họ là người tốt, tốt nhất vẫn phải giữ một lá bài, để đối phương lầm tưởng cô là cao thủ.

Dù lát nữa giao dịch không thành, vị thiếu tướng kia cũng sẽ dè chừng, không dễ bề làm khó.

Mạc Thần thấy cô thần bí như vậy, lại nghĩ đến việc cô có thể dời tiệm tới bán hàng tại đây, càng tin cô là “cao nhân ẩn thế”, không thể đắc tội.

“Tiểu thư, doanh trại chúng tôi cách đây năm trăm mét. Mời theo tôi.”

Nói xong, anh ta đi trước mở đường, quét sạch nguy hiểm.

Ôn Chỉ bình tĩnh theo sau, mắt vẫn quan sát bốn phía.

Năm phút sau, một dãy lều xanh hiện ra trước mắt.

Không ít binh sĩ mặc giáp máy rách, mình mẩy bê bết máu, thương tật khắp nơi, kẻ cụt tay, người cụt chân, có kẻ chỉ còn nửa thân, cũng có vài người còn nguyên vẹn.

Nhưng dẫu vậy, họ vẫn ghì chặt khẩu súng laser trong ngực, khi thấy cô xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh đầy cảnh giác.

Tựa như chỉ cần cô lộ điểm bất thường là sẽ lập tức đoạt mạng cô!

Ôn Chỉ vội nở nụ cười chân thành:

“Mọi người đừng căng thẳng, tôi mang vật phẩm năng lượng tới giao dịch.”

Ngay sau đó, Mạc Thần ngoác gọi về phía xa:

“Thiếu tướng! Vị tiểu thư này có rất nhiều vật tư năng lượng cấp A, cô ấy muốn hợp tác với ngài!”

Ôn Chỉ nhìn theo giọng nói, liền chạm vào một đôi đồng tử màu vàng quen thuộc.

Chính là người đàn ông lần trước!

Cô lại gặp anh rồi!

Hết Chương 10: Gặp lại Quyền Uyên.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Team Super Convert

    Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3

Trả lời

You cannot copy content of this page