Thôn Cư Sinh Hoạt

Chương 10. Bột củ sen

Chương trước

Chương sau

Cuộc sống ăn không ngồi rồi của Nhật Tử thật sự quá tuyệt, Tạ Thư Vân suốt ngày phơi nắng, làm ruộng, đến mức chẳng còn nhớ nổi hôm nay là thứ mấy.

Mãi đến khi nhận được cuộc gọi của chị họ Tạ Thư Huyên cô mới sực nhớ hôm nay đã là thứ Sáu.

“Tiểu Vân, mai em không có việc gì chứ? Chị với Cỏ Cây định về quê chơi một chuyến nè.”

“Em không đi đâu. Mấy người về à? Đến nhà em ăn cơm nha?” Tạ Thư Vân nhanh nhảu hỏi.

“Chỉ có hai chị em chị với ba đứa nhỏ thôi. Văn Hạo phải học thêm không về được.”

“Mấy anh rể không về à?”

“Ba Văn Hạo hẹn đi câu cá với bạn rồi, còn ba Cầu Cầu thì đi công tác. Bọn chị mang theo vài món mặn, em chỉ cần làm thêm mấy món chay là đủ.”

Tạ Thư Huyên vốn tính cách sảng khoái, nói chuyện gọn gàng dứt khoát, lập tức lên kế hoạch rõ ràng cho Tạ Thư Vân.

Tạ Thư Huyên và Tạ Thư Chi là con gái của Nhị bá Tạ Đức An, đều lớn hơn Tạ Thư Vân. Từ nhỏ ba người được bà nội nuôi nấng, rất thân thiết. Trước khi đi học, cả ba gần như ngày nào cũng chơi cùng nhau. Sau này hai chị lên thị trấn học theo Nhị bá, chỉ còn những dịp nghỉ lễ hay hè mới có dịp gặp lại.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Thư Vân làm việc ở thành phố, thường xuyên liên lạc với hai chị hơn, nên tình cảm ba người càng gắn bó hơn những chị em họ thông thường.

Hai chị em Tạ Thư Huyên đều đã mua nhà ở thành phố. Khi bà nội còn sống, tháng nào các chị cũng về thăm bà một lần. Sau khi bà mất, số lần về quê thưa thớt hẳn.

Cả hai đều đã có hai con, đứa lớn học lớp 9, đứa nhỏ mới vào mẫu giáo, làm mẹ rồi nên cuối tuần rất khó sắp xếp thời gian.

Trung thu và Quốc khánh vừa rồi, hai chị chỉ tranh thủ về thị trấn thăm bố mẹ chứ không có dịp về quê.

Nhị bá mẫu của cô mở tiệm tạp hóa ở thị trấn, bận bịu mỗi ngày nên ít khi về thôn. Nhà cửa trong thôn thì để cho Đại bá trông nom, thỉnh thoảng mới về quét dọn vài hôm.

Lần này Tạ Thư Huyên về quê, chắc là muốn xem dạo này Tạ Thư Vân sống thế nào. Dù rằng cả ba vẫn trò chuyện với nhau hàng ngày trên WeChat, Tạ Thư Vân luôn nói mình ổn, nhưng không gặp mặt thì vẫn cứ thấy lo lo.

Sáng hôm sau, Tạ Thư Huyên dậy sớm ra chợ mua sườn và thịt ba chỉ. Quét tước nhà cửa xong còn ra vườn hái rau.

Tạ Thư Huyên bảo Tạ Thư Vân không cần nấu nhiều, chị mang đồ ăn sẵn, chắc là mua ở tiệm vịt quay nổi tiếng dưới nhà – nghe nói mỗi ngày đều đông nghịt người xếp hàng.

Tạ Thư Vân chỉ chuẩn bị nồi canh sườn, món củ cải kho thịt, thêm hai món rau xào – vậy là quá đủ cho mọi người ăn.

Cô vốn không thích thừa đồ ăn. Trung thu vừa rồi, bố cô làm cả mâm đồ ăn, ăn không hết phải mang về mấy hộp, ăn mấy hôm liền mới hết. Cô không muốn sống kiểu ngày nào cũng ăn lại đồ thừa như thế.

Củ cải ngoài vườn đúng lúc đang vào vụ. Cô nhổ đại một củ, rửa sạch bằng nước máy rồi cắn thử – ngọt mát, mềm, cay vừa.

Hồi nhỏ cô rất ghét ăn củ cải sống, thấy mùi cay quá khó chịu, nhưng giờ lại cảm thấy mùi vị ấy thật ngon, ăn xong còn thấy thơm miệng. Đúng là khẩu vị con người theo thời gian cũng thay đổi.

Cô trồng toàn là củ cải giống địa phương, vỏ đỏ ruột trắng, củ to có thể dài bằng cánh tay. Dù đem trộn, xào hay nấu canh đều ngon cả.

Tạ Thư Vân từ nhỏ đã thích món củ cải kho thịt, củ cải ngấm mỡ thịt ba chỉ ăn ngọt và mềm, còn ngon hơn cả thịt.

Trước kia mùa đông hiếm đồ ăn, chỉ có củ cải và rau xanh. Nhưng chỉ cần có món củ cải kho thịt, cô có thể ăn hết cả tô cơm lớn.

Loại củ cải đỏ này còn được xem là đặc sản của Nam Kinh. Biệt danh “Đại củ cải Nam Kinh” cũng từ đó mà ra.

Vì trời mưa và sức khỏe chưa tốt, mảnh vườn trước nhà cô không đầu tư nhiều công sức. Chỉ rắc đại ít hạt củ cải, có luống đã lớn đủ để nhổ bán rồi.

Một phần đất khác thì gieo rau, giờ mầm đã lên xanh mơn mởn. Rau non có thể xào hoặc nấu canh đều được.

Cô hái một ít để xào với nấm hương. Mấy luống đậu tương cũng bắt đầu ra quả, cô hái tạm một ít đậu non để xào với củ cải, phần còn lại để lớn thêm rồi hái sau.

Năm nay cô trồng đậu nhiều, mấy hôm trước ngồi tách đậu mà thấy mệt cả tay.

Khoảng mười giờ, món sườn và củ cải kho thịt đã ninh nhừ, cơm cũng vừa chín tới, thì Tạ Thư Vân nghe tiếng xe và loa ngoài sân. Một chiếc SUV màu trắng dừng ngay trước cửa.

Ba đứa trẻ từ trên xe nhảy xuống, nhìn thấy cô liền reo lên: “Tiểu dì ơi!”

Đứa nhỏ nhất – Đinh Nhược Hàm – như một viên đạn nhỏ lao đến ôm chầm lấy cô: “Tiểu dì, tiểu dì!”

Tạ Thư Vân cúi xuống dang tay đón bé, rồi bế lên cười nói: “Để tiểu dì xem nào, Cầu Cầu dạo này có lớn không, ở mẫu giáo có ngoan không?”

Đinh Nhược Hàm đáp bằng giọng trong trẻo: “Con giờ ăn được một tô cơm lớn lắm!” Vừa nói vừa giơ tay ra làm động tác minh họa to cỡ nào.

Tạ Thư Vân cười khen: “Giỏi quá, hôm nay đến nhà tiểu dì cũng phải ăn một tô lớn như vậy nhé!” rồi lại ôm bé nựng nịu một hồi.

Tạ Thư Vân ở nội thành sống gần nhà Tạ Thư Chi nên thường qua chơi, rất thân thiết với lũ nhỏ.

Sau khi nựng xong Đinh Nhược Hàm, cô quay sang ôm Đinh Nhược Kỳ – cô cháu gái lớn, rồi lại ôm luôn Lâm Văn Bác con trai của Tạ Thư Huyên. Cậu bé học lớp 3, hơi ngượng ngùng nên không chịu ôm, nhưng cô vẫn nhéo nhẹ má cậu trước khi thả ra.

Tạ Thư Huyên và Tạ Thư Chi cũng bước xuống xe, cô gọi: “Nhị tỷ, Tam tỷ.”

Ba chị em họ đều là con cháu của Đại bá, cùng thế hệ, thân thiết như chị em ruột.

Tạ Thư Huyên mở cốp xe lấy đồ – ngoài các món đã đóng gói còn có rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt.

Hai chị em Tạ Thư Huyên trông giống nhau đến mức nhiều người không quen cứ tưởng họ là sinh đôi. Tạ Thư Vân đứng cạnh họ cũng có vài nét giống, nhiều người nhìn vào còn tưởng ba chị em ruột.

Tạ Đức An rất thương con gái. Tạ Thư Vân khi còn nhỏ từng thầm mong Tạ Đức An là cha mình.

Sau khi dỡ đồ xong, Tạ Thư Chi lấy thêm một túi lớn: “Bọn chị mang ít quần áo cũ đến, em xem mặc được thì mặc, không thì để lau nhà.”

Tạ Thư Vân gật đầu: “Được quá, dạo này em cũng chưa mua thêm bộ nào.”

Từ nhỏ cô đã quen mặc lại đồ của hai chị họ. Sau này lớn lên, ba người thường xuyên đổi đồ cho nhau. Ai mặc không vừa thì gửi người còn lại – như một thói quen không cần ngại ngùng.

Cả ba đều được bà nội nuôi lớn, nên tính tiết kiệm, yêu đồ cũ đã ăn sâu vào máu. Mặc lại đồ nhau là chuyện rất đỗi bình thường, chẳng ai cảm thấy có gì mất mặt.

Tất nhiên, chuyện này chỉ xảy ra giữa ba chị em họ. Cô chị họ lớn khác tuổi và dáng quá khác nên không tham gia vào “hội chia sẻ đồ”.

Từ khi về quê sống, Tạ Thư Vân không mua quần áo online nữa. Toàn mặc lại đồ cũ từ trước.

Dù sao sống ở nông thôn cũng không cần giữ gìn hình tượng làm gì, mặc gì thấy tiện là được.

Mà nửa năm nay cô gầy đi kha khá, nhiều bộ đồ trước thấy hơi chật giờ lại mặc vừa in…

 

Hết Chương 10. Bột củ sen.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page