Chúng Ta Không Phải NPC

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

19.

 

Trong lúc chờ kết quả cuộc thi toán, tôi nghe nói đã xảy ra một chuyện lớn liên quan đến Trình Án.

 

Trình Án và Ôn Thanh Thanh cùng bị gây mê, sau đó bị đưa vào khách sạn và chụp rất nhiều bức ảnh thân mật.

 

Hiện giờ, những bức ảnh này đang lan truyền khắp nơi, và mẹ của Ôn Thanh Thanh thậm chí đã đến nhà họ Trình để đòi một lời giải thích.

 

“Con gái tôi là học sinh ưu tú, còn là người đoạt huy chương vàng cuộc thi toán quốc gia, nhà họ Trình các người phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”

 

Vốn dĩ, nhà họ Trình giàu có, muốn dùng tiền để che đậy chuyện này.

 

Nhưng không ngờ mẹ của Ôn Thanh Thanh lại không chịu thỏa hiệp, cương quyết không nhận tiền, một lòng ép Trình Án phải cưới Ôn Thanh Thanh.

 

Thái độ này đã khiến nhà họ Trình nảy sinh nghi ngờ.

 

Họ bắt đầu chi ra một số tiền lớn để thuê thám tử điều tra vụ việc.

 

Kết quả cuối cùng khiến mọi người đều sốc.

 

Hóa ra, toàn bộ sự việc đều do mẹ của Ôn Thanh Thanh lên kế hoạch, nhằm thúc đẩy mối quan hệ giữa Ôn Thanh Thanh và Trình Án.

 

Nhà họ Trình vì chuyện này đã kiện mẹ của Ôn Thanh Thanh ra tòa. 

 

Điều khiến mọi người càng sốc hơn là, nhân chứng lại chính là Ôn Thanh Thanh.

 

Kể chi tiết rằng ban đầu mẹ đã bàn bạc kế hoạch này với cô ta, nhưng khi cô ta từ chối, mẹ đã trực tiếp gây mê cô ta và đưa đến khách sạn.

 

Với các bản ghi âm và camera giám sát làm bằng chứng không thể chối cãi, mẹ của Ôn Thanh Thanh bị kết án và phải vào tù.

 

Tại tòa ngày hôm đó, mẹ của Ôn Thanh Thanh nhìn cô ta, gương mặt đầy căm phẫn: “Tất cả những gì mẹ làm đều là vì con! Con có hiểu không? Đồ vô ơn!”

 

Nhưng Ôn Thanh Thanh không đồng tình với lời nói của bà ta.

 

“Không phải vậy đâu, mẹ. Mẹ chỉ làm vì chính mình. Mẹ không chấp nhận được việc mình không còn là nữ chính, nên đã đặt tất cả kỳ vọng lên con.”

 

“Mẹ muốn thông qua con để một lần nữa trở thành trung tâm của thế giới, nhưng mẹ chưa bao giờ hỏi con có muốn hay không.”

 

Khuôn mặt của mẹ cô ta đầy vẻ không thể tin nổi: “Cuộc đời tốt đẹp thế này mà con cũng không muốn sao?”

 

Ôn Thanh Thanh gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn mẹ mình.

 

“Đúng vậy, mẹ à, con không muốn. Con không muốn cuộc đời mình chỉ là một con rối.”

 

Mẹ cô ta phản bác: “Nhưng con là nữ chính, không phải con rối!”

 

“Nữ chính thì sao? Bản chất chẳng phải cũng chỉ là một NPC phải hành động theo cốt truyện định sẵn, chỉ khác ở chỗ số phận tốt đẹp hơn một chút mà thôi.”

 

“Mẹ, nếu năm xưa mẹ không biết mình là cái gọi là nữ chính, liệu mẹ có thể có một cuộc đời khác không?”

 

Nghe xong lời của Ôn Thanh Thanh, mẹ cô ta không nói được lời nào.

 

20.

 

Khi gặp lại Ôn Thanh Thanh là vào ngày công bố kết quả cuộc thi toán quốc gia.

 

Tôi hồi hộp đến mức không dám nhìn kết quả, nhưng khi được thông báo mình đã giành được huy chương vàng, tôi xúc động đến rơi nước mắt.

 

Đồng thời cũng biết được, hôm đó Ôn Thanh Thanh đã bỏ thi.

 

Tôi có chút khó hiểu, không biết tại sao cô ta lại đưa ra lựa chọn như vậy.

 

Sau khi biết tôi giành được huy chương vàng, Trình Án đã tìm gặp tôi.

 

Nhưng cậu ấy không còn giống như trong tiểu thuyết, nhìn chằm chằm vào Ôn Thanh Thanh, cũng không phải yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên như cốt truyện đã định.

 

Nhìn ánh mắt đầy chân thành đó, tôi đưa ra câu trả lời của mình.

 

“Trình Án, tôi rất xin lỗi vì đã coi cậu như một phần của cuộc cá cược.” 

 

“Nhưng có lẽ, tôi không thích cậu theo cách mà cậu thích tôi. Tôi không thể đưa ra cho cậu một câu trả lời mà cậu mong muốn.”

 

Trình Án lại mỉm cười: “Câu trả lời này đã khiến tôi hài lòng rồi. Tống Thời Duyệt, cảm ơn cậu.”

 

Sau khi Trình Án rời đi, Ôn Thanh Thanh ôm một bó hoa xuất hiện.

 

“Chúc mừng cô, quán quân huy chương vàng cuộc thi toán quốc gia.”

 

Tôi nghe xong, hiểu rằng lời chúc mừng của cô ta là chân thành.

 

Nhưng vẫn không thể kìm được mà hỏi: “Tại sao? Rõ ràng hôm đó cô đã bước vào phòng thi, chỉ cần thi xong, huy chương vàng rất có thể đã thuộc về cô.”

 

Lần này, cô ta nhanh chóng trả lời: “Tống Thời Duyệt, bởi vì tôi không thích.”

 

“Tôi không thích toán học, điều này đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Và cũng như vậy, tôi nhận ra rằng tôi không thích Trình Án, và cuộc cá cược với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi.”

 

“Vì vậy, tôi đã quyết định từ bỏ.” 

 

“Sắp tới, tôi định thôi học ở trường này, dùng số tiền học phí được trả lại để theo học nghệ thuật. Tôi muốn làm những điều mà tôi thực sự yêu thích.” 

 

“Cô nói đúng, số phận của con người nên nằm trong tay chính mình.”

 

Tôi nhìn Ôn Thanh Thanh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm và an ủi.

 

Ôn Thanh Thanh cũng đã dũng cảm, thoát ra khỏi số phận của mình, và bắt đầu suy nghĩ về cách mình muốn sống cuộc đời này.

 

Khoảnh khắc ấy, cô ta thực sự trở thành nữ chính trong cuộc đời của chính mình.

 

“Ôn Thanh Thanh, chúng ta đều không nên trở thành những NPC. Chúng ta phải trở thành nữ chính trong cuộc đời của mình.”

 

“Được thôi, Tống Thời Duyệt.”

 

Hết.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page