Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Phản diện 17 tuổi dễ bị lừa như vậy sao? Đến lúc thật sự động tay động chân, cậu có phản ứng kịp không?

 

Khi đó tôi cứ giả vờ ngất xỉu rồi tỏ ra đáng thương, lừa cho qua chuyện là được thôi!

 

Vậy là mối quan hệ của chúng tôi biến thành: tôi cho cậu ấy tiền, cung cấp chỗ ở, còn cậu ấy ở bên tôi, nhưng chúng tôi không phải người yêu.

 

Nghĩ kiểu gì cũng thấy đây là một mối quan hệ không lành mạnh chút nào…

 

Để khiến mối quan hệ này trông có vẻ lành mạnh hơn, Phó Thanh Vũ còn đe dọa rằng nếu muốn ở chung phòng với cậu ấy, tôi chỉ được phép chấp nhận việc cậu ấy kèm cặp và bổ túc bài học.

 

Được thôi, cứ coi tôi như một cái máy rút tiền sắp c.h.ế.t đi.

 

Dù sao thì đến lúc tôi c.h.ế.t, mọi sự sỉ nhục của cậu ấy cũng sẽ được xóa sạch.

 

Chúng tôi đều có thứ mình cần, không ai phải mang gánh nặng nào trong lòng.

 

12.

 

Được Phó Thanh Vũ gợi ý, tôi mới nhận ra rằng mình hoàn toàn có thể chuyển ra khỏi ký túc xá.

 

Dù sao thì trong thiết lập của tôi, cha mẹ đều là những kẻ vô trách nhiệm, ngoài việc gửi tiền sinh hoạt phí thì ngay cả dịp Tết cũng chẳng buồn xuất hiện.

 

Thế là tôi dùng một tờ bệnh án, thuê người giả làm phụ huynh của mình để làm thủ tục bảo lưu việc học.

Ai hiểu cho tôi đây! 

 

Xuyên không mà còn phải đi học lại, đúng là chịu tội như bị giam lỏng!

 

Nhưng Phó Thanh Vũ thì khác. 

 

Ngoài tiền ra, tôi chẳng có gì, còn cậu ấy thật sự là không có gì cả.

 

Việc có thể rời khỏi ký túc xá để chuyển ra ngoài đồng nghĩa với việc cậu ấy đã khiến cha mẹ nuôi ký vào giấy tờ đồng ý với trường học.

 

Điều này có nghĩa, cậu ấy đã chủ động yêu cầu thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ nuôi, hoàn toàn không còn chỗ dựa nào nữa.

 

Vì vậy, cậu ấy chỉ còn cách đặt cược vào kỳ thi đại học, chỉ còn cách cố gắng học tập không ngừng. 

 

Vừa mới chuyển đến, Phó Thanh Vũ đã nhốt mình trong phòng để ôn bài.

 

Nhắc đến những ngày đầu mới chuyển đến, cậu ấy cảnh giác tôi vô cùng, thậm chí còn đặt một cây gậy gỗ trong phòng, sợ tôi vi phạm thỏa thuận.

 

Còn tôi, khi không có nhiệm vụ gì được giao, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến cậu ấy, chỉ muốn nằm dài trên sofa xem phim.

 

Tình cảnh này chẳng khác gì nuôi một con mèo đẹp nhưng khó tính, chỉ có thể coi là một cảnh đẹp để ngắm, tuyệt đối không được tự chuốc họa vào thân.

 

Nuôi một phản diện cũng giống như vậy, nếu không có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không chọc vào quả pháo này.

 

Mấy ngày sau, đến cả Phó Thanh Vũ cũng không chịu nổi việc tôi cứ buông thả, còn khuyên nên đọc sách nhiều hơn.

 

Tôi chỉ có thể nói: “Tôi chỉ còn sống được một năm, có bụng đầy sách vở thì có ích gì chứ?” 

 

“Có nội hàm thì c.h.ế.t, không có nội hàm cũng c.h.ế.t, chung quy lại đều là c.h.ế.t, cậu cứ để tôi vui vẻ mà c.h.ế.t đi.”

 

Phó Thanh Vũ lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến những chuyện này…”

 

Kể từ đó, tôi nhiều lần nhắc đến chuyện thời gian sống ngắn ngủi trước mặt Phó Thanh Vũ, khiến gánh nặng tâm lý của cậu ấy ngày càng lớn, và thái độ của cậu ấy đối với tôi cũng dần tốt hơn.

 

Đừng nói chứ, việc “tẩy não” tỏ vẻ nạn nhân thật sự hiệu quả, ngay cả phản diện cũng có thể rơi vào bẫy.

 

Đến ngày hệ thống giao nhiệm vụ, Phó Thanh Vũ thậm chí đã vứt bỏ cây “gậy đánh chó” trong phòng.

 

Nhiệm vụ lần này bất ngờ lại rất đơn giản: nắm chặt tay Phó Thanh Vũ và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy trong một phút.

 

Tất nhiên, Phó Thanh Vũ tỏ vẻ mặt đen như đáy nồi và không đồng ý với yêu cầu của tôi.

 

Tôi nói: “Bảo bối, cậu sắp vào đại học rồi nhỉ? Học phí có đủ không? Tôi sẽ cho thêm cậu 3.000 nữa, được không?” 

 

“Chỉ là nắm tay một chút, giao tiếp bằng ánh mắt, bên cạnh còn có đồng hồ đếm giờ, tuyệt đối không nhiều hơn một giây.”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page