Theo lý mà nói, Lục Ngôn, một hoàng tử không được sủng ái, trong tay chẳng có mấy lá bài để chơi đáng lẽ phải gục ngã trước sự tấn công của nhiều thế lực như vậy.
Nhưng, có lẽ lại là cái gọi là “hào quang nhân vật chính” tác động.
Bị dồn đến đường cùng, Lục Ngôn quyết định trực tiếp khởi binh tạo phản.
Ta không hiểu, một hoàng tử từng sống nửa đời trong lãnh cung làm sao có thể đột ngột triệu tập được hai vạn tinh binh.
Rồi bao vây kinh thành thành một tòa thành thép?
Tất nhiên, với tư cách là “nữ chính” trong câu chuyện này, ta dường như cũng không đủ tư cách để chỉ trích Lục Ngôn.
Dù sao, vào khoảnh khắc hắn khởi binh tạo phản chuyện này cũng đã bước vào cốt truyện định sẵn.
Năm vạn tinh binh của ta, hiện đã trên đường tiến tới kinh thành.
Hào quang nhân vật chính ư? Ai mà không có chứ?
Lục Ngôn ăn cám nuốt rau trong lãnh cung bao năm, mà còn có thể triệu tập được hai vạn tinh binh.
So với hắn, ta – một nữ thương nhân giàu nhất thiên hạ, cần mẫn toan tính suốt bao năm vậy mà cũng chỉ gom được năm vạn binh mã.
Nghĩ lại, quả thực là ta còn nhiều thiếu sót.
Dù binh lính của ta đã phát hiện ra động tĩnh của Lục Ngôn từ sớm, nhưng vẫn cố tình trì hoãn, để hắn có cơ hội gi*ết ch*ết lão hoàng đế, thanh trừng toàn bộ các hoàng tử khác trừ Nhị hoàng tử.
Đợi đến khi hắn chuẩn bị cử hành đại điển đăng cơ, ta mới chậm rãi xuất hiện, dẫn binh bao vây hắn ngay tại đại điện.
Thế trận tan rã như núi sụp.
Lục Ngôn, vận long bào vàng rực ngồi trên ngai rồng, ánh mắt thất thần nhìn ta từ xa.
“Chiêu Chiêu, ta chỉ còn một câu hỏi muốn hỏi nàng. Nàng rốt cuộc…”
Lời còn chưa dứt, một mũi tên bay tới, xuyên thẳng qua tim hắn.
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, đưa cây cung vừa giương cho người bên cạnh.
Hào quang nhân vật chính của Lục Ngôn quá mức tà môn.
Để đảm bảo hắn thật sự ch*ết, ta chỉ có thể đích thân ra tay.
May mắn thay, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung mà ta học từ thuở nhỏ vẫn chưa mai một.
Chỉ một mũi tên, đã đoạt mạng hắn.
Sau khi dọn sạch máu me trong đại điện, ta sai người triệu Nhị hoàng tử Lục Lễ đến.
Đại điển đăng cơ vẫn phải được cử hành.
Chỉ khác rằng, người lên ngôi không còn là Lục Ngôn mà là Lục Lễ.
Thực ra, ta hận không thể tự mình đoạt ngôi.
Nhưng hiện tại, nền tảng của ta vẫn chưa đủ vững chắc.
Nếu vội vã đăng cơ, chỉ e sẽ dẫn đến sự công kích từ tứ phương.
Dù có hào quang nhân vật chính, cũng khó lòng chống đỡ.
Vì vậy, ta quyết định hành động thận trọng, từng bước tiến tới.
Trong thời gian Lục Ngôn tạo phản, ta cố tình sắp đặt để Lục Lễ chứng kiến nhiều cảnh tượng máu me kinh hoàng.
Vốn dĩ, hắn đã quá mức nhu nhược, lại thêm phần do dự, thiếu quyết đoán.
Sau biến cố đó, hắn càng sợ hãi đến mức mất hồn mất vía.
Thời gian ấy, ta luôn nhẹ nhàng dịu dàng ở bên cạnh hắn, không ngừng nói những lời như:
“Chỉ có ta sẽ luôn bên chàng. Nếu có kẻ muốn làm hại chàng, ta sẽ bảo vệ chàng.”
Ta lợi dụng sự yếu đuối của hắn, khiến hắn hoàn toàn phụ thuộc vào ta.
Dần dần, thậm chí không có ta bên cạnh, Lục Lễ cũng không thể ăn uống hay ngủ nghỉ bình thường được.
“Chiêu Nhi.”
Hắn mệt mỏi tựa đầu vào lòng ta, giọng nói đầy vẻ chán chường:
“Hoàng quyền giang sơn, phú quý quyền thế ta đều không cần nữa. Chỉ cần có nàng bên cạnh, với ta là đủ rồi.”
Nực cười.
Nếu hắn không có hoàng quyền giang sơn, phú quý quyền thế, thì ta còn cần hắn làm gì?
Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô dụng không hơn không kém.
Ta đã nhọc lòng nhào nặn hắn thành con rối hoàn hảo như vậy, lại giúp hắn loại bỏ hết thảy đối thủ trên con đường đăng cơ.
Làm sao có thể để hắn nói từ bỏ ngôi vị là từ bỏ được?
Dưới lời khuyên nhủ hết mực chân thành của ta, cuối cùng, Lục Lễ đăng cơ xưng đế.
Chiếu chỉ đầu tiên sau khi đăng cơ, chính là lập ta làm hoàng hậu.
Sau khi xưng đế, hắn không màng chính sự, chỉ đắm chìm trong hậu cung.
Ta vui vẻ để hắn sa vào tửu sắc, còn bản thân thì nắm hết mọi việc triều chính trong tay.
Vài năm sau, khi ta đã hoàn toàn kiểm soát được triều đình, ta đưa cho Lục Lễ một chén rượu độc, tiễn hắn đi chầu trời.
Rồi khoác lên mình hoàng bào, cải nguyên xưng đế.
Mất hơn mười năm, cuối cùng ta cũng hoàn thành tâm nguyện thời niên thiếu:
Từ một kẻ tuân thủ quy tắc, trở thành người đặt ra quy tắc.
Nhưng ta không quên trên thế gian này vẫn còn rất nhiều nữ nhân đang phải lay lắt sống dưới những quy tắc mục nát ấy.
Sau khi đăng cơ, ta ban hành nhiều chính sách mới:
Khuyến khích nữ tử vào học đường, tham gia khoa cử; Thúc đẩy bình đẳng nam nữ, thực thi chế độ một vợ một chồng.
Xóa bỏ trinh tiết bài phường, cổ vũ hôn nhân tự do…
Trong đó, có nhiều điều là do ta tự nghĩ ra, nhưng cũng có một phần từ những lời mẫu thân từng kể.
Người nói rằng, nơi quê hương người từng sống là một đất nước mà mọi người đều bình đẳng.
Ta hiểu rõ, băng tuyết ngàn năm không thể tan chảy trong một sớm một chiều.
Trong đời ta, muốn biến Đại Chu thành một quốc gia bình đẳng như lời mẫu thân nói, quả thật là điều không tưởng.
Nhưng dù chỉ là một mẩu củi nhỏ, cũng có thể cháy hết mình, xé tan màn đêm dài đằng đẵng qua ngàn năm.
Ở cuối màn đêm chắc chắn ánh sáng sẽ chờ đón.
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận