Ta đứng bên cạnh, nghe mà ngẩn ngơ.
Hóa ra không phải ma tác oai tác quái, mà là y đã hiểu lầm ý của ta.
Ta phản ứng lại, đáp qua loa vài câu, rồi lịch sự tiễn họ đi.
Bây giờ đã là đại kết cục rồi, ta định quay về thế giới thực, nhưng ngay lúc đó, ngoài cửa, thái giám lại thông báo: “Hoàng thượng đến.”
Suy nghĩ một lúc, lại thu lại ý định quay về hiện đại, đành phải đi đón hắn.
Ta vừa quỳ xuống, Hoằng Thụy đã tiến lên đỡ ta dậy, giọng đầy thành kính: “Ân công không cần khách sáo.”
“Ân công?” Ta ngạc nhiên, không hiểu sao hắn lại gọi ta là “Ân công”.
Ta với hắn có ân gì đâu, sao nói chuyện kỳ lạ vậy?
Hoằng Thụy đỡ ta ngồi xuống, ánh mắt ngập tràn kính trọng: “Gần đây ta mới hiểu ra tại sao ân công lại giúp Hoằng Xương được Hoàng thượng tin tưởng. Hóa ra, ngài không muốn chúng ta anh em tự tàn sát lẫn nhau, đây thật sự là đại trí tuệ.”
Ta nghe xong, khóe miệng giật giật.
Nếu ta bảo đây là một sự hiểu lầm, chắc hắn sẽ không tin đâu.
Hắn cứ thế khen ta có tài năng quản lý thiên hạ, có chí lớn, khen suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng mới rời đi với vẻ mặt chưa thỏa mãn, trước khi đi còn nói sẽ xây dựng miếu thờ cho ta, dựng tháp công đức, để mọi người cúng bái.
Ta im lặng.
Liệu những người này có bị hoang tưởng không? Rõ ràng ta chẳng làm gì cả.
Cuối cùng, ta không muốn tiếp tục bận tâm nữa, nhận một tỷ từ phần thưởng của hệ thống rồi quay lại thế giới thực.
==== Trở Về Thời Hiện đại ====
Tôi vẫn luôn nghe hệ thống nói về đại kết cục, cứ nghĩ mình chỉ xuyên vào một cuốn sách, cho đến khi nhìn thấy chương “Ngọc Chân Truyền Kỳ Sử” trong sách lịch sử.
Lúc đó, tôi mới hiểu ra, mình thực sự đã xuyên vào Đại Vân Đại Lục.
Sách lịch sử còn dành hẳn một chương để nói về trí tuệ và công lao của tôi.
Và kỳ lạ thay, câu chuyện của tôi còn trở thành một phần quan trọng trong các kỳ thi, chiếm 10 điểm trong kỳ thi cuối kỳ.
Thậm chí còn xuất hiện trong chương trình học của cả chín năm giáo dục bắt buộc.
Tôi ngồi trong lớp đại học, nhìn giáo sư trên bục giảng hăng say kể về câu chuyện của Ngọc Chân.
“Ngọc Chân có thể nói là một nữ nhân kỳ tài, bà ấy có thể phá vỡ rào cản của lễ giáo phong kiến, đứng trên triều đình, đấu trí với Thái tử và các hoàng tử.”
“So với Gia Cát Lượng, bà ấy còn hiểu cách che giấu tài năng, biết rằng “cây đẹp thì gió sẽ thổi”, nên chưa bao giờ quá phô trương tài năng của mình. Tiếc rằng, nàng chỉ sống đến hai mươi tuổi.”
Tôi ngồi dưới lớp, nghe mà ngẩn ngơ.
“Tài nữ”? “Đấu trí với Thái tử”?
Cái này đang nói về mị sao?
Giảng viên lịch sử tiếp tục, mở PPT: “Vậy, chúng ta sẽ làm một vài câu hỏi liên quan đến chương Ngọc Chân.”
“Ngọc Chân, sau khi được truy phong là tài nữ số một của Khai Nguyên, trước khi được phong, thân phận của bà ấy là gì? Là cung nữ, đây là một câu hỏi điền vào chỗ trống rất đơn giản, là câu hỏi cơ bản. Chúng ta xem câu tiếp theo.”
Ngồi dưới lớp, tôi như thể bị sét đánh: “Tài nữ số một của Khai Nguyên?”
Ai cơ? Là mình sao? Mình đã làm gì cơ chứ?
“Câu này có chút khó, mọi người chú ý phân tích.”
“Lịch sử ghi lại, Ngọc Chân cả đời đã phục vụ ba chủ, xin nêu ra ba người đó, và chọn một trong số họ, giải thích lý do tại sao Ngọc Chân lại chọn phục vụ người đó.”
Giảng viên nói xong, mọi người đều bắt đầu viết, chỉ còn lại tôi ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác.
Sau khi làm bài, mọi người đều đạt điểm tuyệt đối, chỉ có tôi là được 0 điểm.
Nhìn vào đáp án chuẩn, càng thấy vô lý hơn nữa.
Nếu chọn trả lời phục vụ Hoa Phi, thì khi giải thích phải nói rằng Ngọc Chân làm vậy để thúc đẩy tiến trình lịch sử.
Xem xong đáp án chuẩn, tôi bắt đầu nghi ngờ câu nói của thầy Lỗ Tấn trong bài học: “Trước nhà tôi có hai cây, một cây là cây táo, cây còn lại cũng là cây táo.”
Liệu có phải chỉ là để làm đầy số lượng chữ thôi không?
Im lặng là cây cầu của đêm nay.
Giờ thì tôi đã rời khỏi Đại Vân Đại Lục, nhưng ít nhất đã nhận được tiền, và hơn hết, tôi đã học được một bài học quan trọng: EQ cao.
EQ cao sẽ theo tôi suốt đời, và tôi sẽ mãi mãi được hưởng lợi từ nó.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Vãi haha 😂😂😂
4 tháng