Nhặt Được Một Chàng Tiên Cá Mít Ướt, Tôi Trở Nên Giàu Có Sau Một Đêm

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Tôi đưa tay ra hiệu cô ấy lại gần.

 

“Làm gì thế?”

 

“Nhặt hết đống ngọc trai dưới đất đi, đừng quên.”

 

“À, hahaha, được được, lần sau mà cãi nhau, nhớ bảo anh ấy đến đây khóc tiếp nhé.”

 

Ngoài trời mưa vẫn không ngớt, tôi lo lắng nhìn vết thương của Ngao Ngọc, vừa mới có dấu hiệu hồi phục. 

 

Anh đeo khẩu trang, đưa tôi một ánh mắt trấn an.

 

Khi về đến nhà, mùi rư.ợ.u trên người anh đã phai đi nhiều, thay vào đó là hương hoa dành dành thoang thoảng bao quanh.

 

“Em có khát không?” Ngao Ngọc hỏi, giọng có chút bối rối, như thể người vừa quậy phá và ương bướng ở quán lẩu không phải là anh.

 

Tôi không nhịn được cười: “Anh tỉnh rượu rồi à?”

 

“À? Anh… đúng, tỉnh rồi.” Ngao Ngọc đứng đó, lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

“Được rồi, nghỉ ngơi đi.” Tôi nghĩ anh mệt, nên cũng không nói thêm gì. 

 

Tháo hai túi quần áo mà Trần Tiểu Nghiễn đưa lúc nãy, vứt vào máy giặt, rồi bật chế độ giặt nhanh.

 

Điện thoại đột nhiên vang lên hai tiếng, tôi mở ra xem, thấy là tin nhắn của Ngôn Trình.

 

[Đàn chị, mai trời đẹp lắm, đi mua lễ phục không? Tiểu Ngôn luôn sẵn lòng phục vụ chị.]

 

Còn kèm theo một biểu cảm mèo con dễ thương.

 

Ôi trời, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ.

 

Vừa định trả lời tin nhắn thì nghe thấy giọng buồn bã của Ngao Ngọc từ phía sau: “Vừa nãy, có phải em đã lừa anh không?”

 

“Gì cơ?” 

 

Tiếng máy giặt cũ kỹ lách cách xoay tròn hòa lẫn với giọng anh khiến tôi nghe không rõ. 

 

“Ra phòng khách nói đi.”

 

Nhưng Ngao Ngọc không di chuyển, chỉ đưa tay bấm nút tạm dừng máy giặt, rồi từng từ, từng chữ hỏi: “Em nói thích anh, muốn ở bên anh, có thật không?”

 

Người này đúng là, bị lãng tai hay mắc chứng mau quên vậy?

 

“Anh mới phải trả lời em đây, anh uống say rồi bảo muốn ở bên em, là thật à? Còn nói trước đây từng cưới mười mấy vương phi nữa…” 

 

Tôi trêu lại, cố tình quan sát phản ứng của anh.

 

Anh lập tức cuống lên: “Thật, không không không, không phải thật.”

 

Rồi lại càng hoảng hơn, mồ hôi rịn trên trán: “Phần đầu là thật, phần sau tuyệt đối không phải! Anh không say! Lúc đó anh giả vờ, giả vờ thôi!”

 

Nhìn anh luống cuống giải thích, gấp đến mức líu cả lưỡi, tôi không nhịn được, cười đến mức không thể ngừng lại.

 

“Thì ra là giả vờ!” Ngao Ngọc lập tức nhận ra, giận đến mức nghiến răng: “Bạch Dư!”

 

Tôi nhéo nhẹ lên đôi má đang phồng lên vì tức giận của anh, nghiêm túc nói: “Em nói em thích anh, muốn anh ở bên em, là thật lòng.” 

 

“Ngao Ngọc, em đã thích anh từ lâu rồi, anh có muốn ở bên em không? Và này, anh lúc nào cũng rất đẹp trai!”

 

Câu trả lời của tôi, là mùi hương hoa dành dành quen thuộc từ Ngao Ngọc bao trùm lấy cơ thể.

 

9.

 

Sau khi âu yếm một lúc lâu, tôi mới nhớ ra túi ngọc trai trong tủ lạnh. 

 

Mở ra đếm, tổng cộng có 632 viên.

 

“Chỗ này bán được bao nhiêu tiền nhỉ?” Ngao Ngọc lo lắng nói: “Anh phải tìm một công việc đàng hoàng, nếu không sao nuôi nổi em?”

 

“10 đồng?” Tôi cầm một viên ngọc trai to tròn lên: “Anh xem, trên phố bán một túi ngọc trai nhỏ xíu có 9 đồng 9 thôi, tuy không to bằng viên này.”

 

“Nhưng một túi đó ít nhất cũng phải bảy, tám chục viên. Chúng ta bán 10 đồng một viên thì đắt quá, ai mà mua?” Ngao Ngọc lắc đầu: “Một đồng một viên đi.”

 

Đúng lúc đó, Trần Tiểu Nghiễn gọi điện liên tục. 

 

Tôi để điện thoại ở chế độ im lặng nên không thấy, đến khi phát hiện thì đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ.

 

“Chị ơi, từ giờ trở đi, chị chính là chị ruột của em!” Giọng nói to như sấm của Trần Tiểu Nghiễn khiến tôi giật mình.

 

“Cậu bị trúng tà hả?”

 

“Chồng cậu đúng là thần tài trời ban! Cậu có biết mấy viên ngọc trai anh ấy khóc ra đáng giá bao nhiêu không?” Giọng cô ấy run rẩy. 

 

“Tổng cộng 22 viên, viên lớn nhất định giá hơn 50 ngàn, viên rẻ nhất cũng phải hơn 8 ngàn! Trời ơi, cứu mị với!”

 

Trần Tiểu Nghiễn, một đại gia tài sản hàng chục triệu, nhất quyết muốn trả lại toàn bộ ngọc trai cho tôi. 

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page