Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

“Chị dâu, chị không giận bọn em chứ?”

 

Tôi ngồi đó, lúng túng nhìn Lục Chiêu Nam.

 

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên có người gọi tôi là “chị dâu”.

 

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.

 

Nói đi cũng phải nói lại, Lục Chiêu Nam đúng là anh chàng tài năng và điển trai, tính ra tôi cũng chẳng thiệt gì. Có khi còn “lời” nữa.

 

Anh ấy thì vẫn giữ vẻ tự nhiên như không, đợi mọi người trêu chọc xong mới lên tiếng:

 

“Đừng gọi bậy, cô ấy chỉ là bạn tôi thôi.”

 

Nhưng đám người kia tỏ vẻ không tin.

 

Tôi đành phải đứng ra làm chứng:

 

“Tôi chỉ đến đây ăn cơm thôi, thật sự không phải chị dâu gì của các anh. Anh ấy bảo mời tôi ăn đại tiệc nên tôi mới tới.”

 

Mấy người đàn ông nhìn nhau, như thể không thể tin nổi.

 

“Anh Nam, giờ anh xuống giá đến thế sao?”

 

“Em gái à, cô biết anh ấy là ai không? Đây là Lục Chiêu Nam đấy! Cô chắc chắn không nhân cơ hội này mà “chốt” luôn à?”

 

“Đúng vậy, bỏ qua lần này là không còn cơ hội đâu.”

 

Ờ… còn có kiểu này nữa sao?

 

Theo tôi thấy, Lục Chiêu Nam không đến mức cần được “quảng cáo” như thế.

 

Anh ấy xoa trán bất lực, rồi đưa cho tôi cuốn thực đơn dày cộp.

 

Thú thực, số tiền tôi mời anh ấy ăn đồ nướng lúc nãy, ở đây chắc chỉ đủ gọi một đĩa cơm chiên.

 

“Đừng để ý bọn họ, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, dù sao cũng có người thanh toán.”

 

Tôi tò mò lật mở thực đơn, nhìn thấy tên món ăn kèm giá cả mà chỉ biết há hốc mồm.

 

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở quán nướng, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ.

 

Vì ngại, tôi chỉ gọi tượng trưng một món ăn giá phải chăng kèm một bát canh.

 

Lục Chiêu Nam nhướn mày nhìn tôi.

 

“Dạ dày nhỏ thế à?”

 

“Ờm… tôi đang giảm cân.”

 

Anh ấy gật đầu, sau đó cầm lấy thực đơn, thản nhiên gọi thêm một loạt món, như thể mọi thứ trên thực đơn đều miễn phí vậy.

 

Lúc này, anh chàng mặc áo thun xám ngồi cạnh bắt đầu làm quen với tôi.

 

“Cô thật sự không phải bạn gái của Lục Chiêu Nam à?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Không phải.”

 

“Vậy hai người quen nhau thế nào?”

 

Ờ thì…

 

Tôi thành thật kể lại tình huống lần đầu gặp gỡ giữa tôi và Lục Chiêu Nam.

 

Nghe xong, rõ ràng anh ấy đang cố nén cười.

 

“Cô thực sự tưởng Lục Chiêu Nam là tài xế xe công nghệ á?”

 

Tôi có chút xấu hổ.

 

“Lúc đó tình huống đúng là trùng hợp, nên tôi mới hiểu lầm.”

 

“Ha ha ha!”

 

Cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được mà bật cười lớn.

 

Câu chuyện tôi nhầm Lục Chiêu Nam là tài xế xe công nghệ nhanh chóng bị anh chàng áo xám kể lại cho cả phòng.

 

Kết quả là, tất cả mọi người đều biết.

 

Tôi xấu hổ vô cùng.

 

Chuyện này có gì buồn cười đến thế sao?

 

Bối rối nhìn sang Lục Chiêu Nam:

 

“Tôi có nói gì sai không?”

 

Anh ấy nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp:

 

“Không liên quan đến cô, bọn này bị thần kinh cả.”

 

Lời vừa dứt, tiếng cười trong phòng lại càng to hơn.

 

Không lâu sau, đồ ăn được bưng lên.

 

Nhìn những món ăn ngon lành đủ sắc màu trên bàn, tôi không kiềm được mà thèm thuồng.

 

Tôi gắp một miếng thịt chân giò thơm phức, vừa đặt vào bát, chuẩn bị thưởng thức, lại bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Chiêu Nam.

 

Cảm giác có gì đó không ổn.

 

“Sao thế?”

 

“Không phải cô nói mình ăn chay sao?”

 

A…

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Đúng là không nên nói dối mà.

 

Giờ thì sao đây? Miếng chân giò này ăn hay không ăn? Nếu không ăn, thì đống hải sản trên bàn này chẳng phải cũng bị bỏ qua hết sao?

 

Tôi nuốt khan, rồi quyết định.

 

“Thôi, tôi phá lệ một hôm vậy.”

 

Anh ấy cười khẽ, vẻ mặt đầy thích thú.

 

Tôi thì xấu hổ vô cùng, cảm giác như mình bị nhìn thấu hoàn toàn.

 

Nhưng mặc kệ, trước mỹ thực, giữ thể diện là điều thừa thãi.

 

Khi Vũ Nhạc gửi video đến, tôi đang đắm chìm trong thế giới ẩm thực.

 

Lần đầu tiên được thử món trứng cá muối nổi tiếng, hương vị quả thực không làm tôi thất vọng.

 

Vừa định thử thêm tôm hùm Úc, điện thoại reo.

 

Nhận cuộc gọi video, khuôn mặt đầy lo lắng của Vũ Nhạc hiện lên trên màn hình.

 

“Vi Vi, cậu ổn chứ?”

 

Tôi hơi ngơ ngác.

 

“Rất ổn, sao thế?”

 

Cô ấy trông rất ngạc nhiên.

 

“Không giận à?”

 

“Giận chuyện gì?”

 

Vũ Nhạc có vẻ bối rối, ngừng một lát rồi nói:

 

“Không phải cậu bị Yến Chính Dương cho leo cây, sau đó anh ấy lại đi xem phim với người khác sao?”

 

À, thì ra là chuyện này.

 

“Giận thì sao? Chuyện cũng đã rồi.”

 

Nghe xong câu này, biểu cảm của cô ấy càng kỳ lạ hơn.

 

“Cậu đang ở đâu, làm gì thế?”

 

Tôi ngồi thẳng lưng, điện thoại vô tình rung nhẹ, khiến khung hình thay đổi.

 

“Ra ngoài ăn chút gì đó.”

 

“Khoan, hình như tớ vừa thấy bên cạnh cậu có một anh chàng rất đẹp trai.”

 

Chắc cô ấy đang nói đến Lục Chiêu Nam.

 

Tôi gật đầu.

 

“Tớ đi cùng người khác.”

 

Vũ Nhạc nhìn tôi với vẻ mặt không nói nên lời, môi mấp máy:

 

“Vi Vi, đừng nói với tớ là cậu vì bị sốc mà chạy đến khách sạn tìm trai bao nhé.”

 

“Khụ khụ khụ!”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page