Phế Hậu

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

“Vậy ngươi biết chuyện của ta không? Ta không phải xuyên không kiểu của ngươi.”

 

“Hôm đó ta đang dọn dẹp nhà cửa, chẳng may bị ngã, tỉnh lại thì thấy mình ở đây.”

 

“Giờ ta đã ở đây hơn mười năm rồi, nếu bây giờ có thể trở về, thì ta cũng đã đến tuổi nghỉ hưu mất rồi.”

 

Tô Hiểu vội vàng an ủi: 

 

“Tỷ muội, cái này ngươi không cần lo. Dòng chảy thời gian ở đây và ở thế giới của chúng ta khác nhau.”

 

“Nhiệm vụ ở đây có thời gian bị nén lại, quy đổi ra thì mười mấy năm ở đây cũng chỉ là vài tháng ở chỗ chúng ta thôi.”

 

Cuối cùng ta cũng hiểu ra, lạnh lùng nói: 

 

“Thì ra việc ta xuyên đến đây là do các ngươi gây ra, đúng không?”

 

Tô Hiểu rụt cổ, giọng nhỏ như muỗi kêu, đầy vẻ chột dạ: 

 

“Thật ra không phải ta cố ý. Ban đầu ta định xuyên đến giai đoạn Phó Thừa Cẩn còn nhỏ, để tiện thực hiện kịch bản thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình.”

 

“Nhưng ai mà ngờ hệ thống xảy ra lỗi. Không những ta xuyên không thất bại, mà còn kéo ngươi vào đây.”

 

“Mà mỗi giai đoạn chỉ có thể mở cổng một lần, ta chẳng còn cách nào, đành phải chờ đến giai đoạn thứ hai, khi Phó Thừa Cẩn lên ngôi hoàng đế mới có thể qua được.”

 

“Ta đến đây liền lập tức tìm ngươi, muốn mau chóng đưa ngươi trở về. Nhưng không ngờ ngươi trốn kỹ đến thế, mấy năm nay ta tìm hoài không thấy.”

 

Ta không nói gì, vì ta thừa nhận, chính ta đã cố tình lẩn tránh nàng ta.

 

Khi Bùi Châu Ngu mới vào cung, ta đã nhận ra nàng ta không giống người bình thường. 

 

Cử chỉ, lời nói của nàng ta hoàn toàn không giống những tiểu thư khuê các ở đây.

 

Ta lặng lẽ quan sát nàng ta một thời gian, cuối cùng xác định nàng cũng là một người xuyên không.

 

Khi đó, ta không rõ tình hình, nhất là khi thấy Bùi Châu Ngu thường xuyên lẩm bẩm một mình lúc không có ai. 

 

Ta quyết định ẩn giấu thân phận, không muốn đối đầu trực diện với nàng ta.

 

Nói về địa vị, cha nàng ta là đại tướng quân nhất phẩm triều đình.

 

Nói về năng lực, nàng cũng từ hiện đại đến, lại mang theo một hệ thống hỗ trợ.

 

Ta không biết bản chất nàng ta tốt xấu thế nào, cũng không muốn chọc giận nàng, càng không muốn lợi dụng Phó Thừa Cẩn để thăm dò nàng.

 

Ta đã sống ẩn nhẫn ở đây hơn mười năm, thêm vài năm nữa cũng chẳng sao.

 

Nói đến việc ta và Tô Hiểu nhận ra nhau, tất cả cũng nhờ vào phụ thân của Bùi Châu Ngu.

 

Nếu không phải ông ta tạo phản bị Phó Thừa Cẩn bắt giam, còn Bùi Châu Ngu bị ban rượu độc, ta e rằng thật sự sẽ phải chờ đến già ch*ết mới có cơ hội rời đi.

 

Có lẽ trời xanh thấy ta sống quá khổ, cuối cùng cũng ban cho chút lòng thương xót.

 

Ta hơi áy náy, nói: 

 

“Thật xin lỗi, khi đó ta không rõ ngươi có ý gì, nên mới trốn ngươi.”

 

Tô Hiểu cười sảng khoái: 

 

“Không sao, không sao. Việc này vốn là lỗi của ta, lại làm lỡ của ngươi lâu như vậy. Nhưng may mắn là ngươi thông minh, không chọn “tử sa”.”

 

“Nếu ngươi chọn cách đó, ý thức sẽ mất đi chỗ dựa, rất nhanh sẽ tiêu tan ở đây. Khi đó, dù ta có đến, cũng chẳng làm được gì.”

 

Ta gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. 

 

Ta vốn nhát gan, lại thích sống yên ổn, xem như vô tình mà đúng ý.

 

“Chỉ là…” 

 

Tô Hiểu len lén liếc nhìn ta, thấp giọng hỏi: 

 

“Tỷ muội, ngươi thật sự nỡ rời đi sao? Ngươi nghĩ kỹ chưa? Một khi rời đi, sẽ không thể quay lại.”

 

Không thể quay lại sao?

 

Nơi này đối với ta, ngoài Phó Thừa Cẩn, dường như chẳng còn gì đáng lưu luyến.

 

Còn Phó Thừa Cẩn, nay đã là cửu ngũ chí tôn, bên cạnh ngài có rất nhiều người giúp đỡ.

 

Ngài không cần ta nữa.

 

Thế gian này, chẳng ai không thể sống thiếu ai cả.

 

Ta cũng có cuộc sống của riêng mình phải tiếp tục.

 

Khi ta chưa hoàn toàn rung động vì Phó Thừa Cẩn, rời đi sớm mới là kết cục tốt nhất.

 

Vì vậy, ta nghe chính mình dứt khoát nói với Tô Hiểu: 

 

“Phải, ta muốn trở về.”

 

9

 

Ta nói với Tô Hiểu hãy cho ta thêm chút thời gian, ta muốn từ biệt Phó Thừa Cẩn thật đàng hoàng.

 

Dẫu sao, hơn mười năm gắn bó, chút thời gian này là điều cần thiết.

 

Ta chầm chậm bước vào Dưỡng Tâm điện, mắt tổng quản thái giám ở trước điện rất tinh, vừa nhìn thấy ta hắn đã chạy đến.

 

“Ôi, Trình nữ quan, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi! Bệ hạ vẫn đang ở trong đó chờ ngài đấy!”

 

Ta gật đầu, tỏ ý đã biết.

 

Tổng quản ghé sát tai ta, nhỏ giọng nhắc: 

 

“Chuyện của phế hậu, người được phái về báo là ngài đã tự ý ngăn lại rượu độc.”

 

Ta không phủ nhận, chỉ nói: 

 

“Đúng vậy, là ta làm.”

 

Tổng quản ngạc nhiên nhìn ta, vì biết ta xưa nay không phải người hay xen vào chuyện không liên quan.

 

Ta không giải thích thêm, chỉ cười nói: 

 

“Đa tạ công công đã nhắc nhở.”

 

“Không dám, không dám, cô nương mau vào đi.” 

 

Tổng quản vội đáp.

 

Khi ta bước vào, Phó Thừa Cẩn đang phê duyệt tấu chương. 

 

Nghe thấy tiếng động, ngài ngẩng đầu, liếc nhìn ta một cái.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page