Nam Phụ Si Tình Yêu Ta

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

“Thật sao?”

 

Ta gật đầu liên tục:

 

“Vâng vâng!”

 

“Tướng công, thiếp thấy chàng quản lý việc kinh doanh rất vất vả, ta thật sự rất đau lòng.”

 

“Chi bằng giao việc kinh doanh tửu lâu cho thiếp, một là giúp chàng san sẻ gánh nặng, hai là để thiếp có việc làm qua ngày…”

 

Từng hạt châu tính toán trong lòng ta sắp bắn thẳng vào mặt hắn, vậy mà Lương Chiêu lại vui vẻ đồng ý.

 

Ngày hôm sau hắn liền dẫn ta lên tửu lâu.

 

Từ ma ma và lão phu nhân hỏi chúng ta đi đâu.

 

Hắn liền hung hăng quát ta:

 

“Làm nữ nhân của Lương Chiêu ta, sao có thể không biết kinh doanh, không biết xem sổ sách?”

 

“Ta dẫn nàng ra ngoài mở mang kiến thức, nương, ma ma, các người đừng bận tâm!”

 

Ta: “Hu hu hu!”

 

Lão phu nhân thương xót:

 

“Thật đáng thương cho nhi tức của ta, mau chuẩn bị hai bát canh bổ cho thiếu gia và Khương di nương, chờ họ về uống.”

 

20

 

Tại tửu lâu Hối Phong của Lương Chiêu, rốt cuộc ta cũng được gặp vị Lục Đào Nhi cô nương trong truyền thuyết.

 

Lục Đào Nhi tuổi tác tương đương nguyên thân, dáng vẻ một cô nương nhà nông, ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng chỉnh tề. 

 

Bên cạnh nàng ta còn có một thiếu niên chừng mười một, mười hai tuổi, dung mạo tuấn tú.

 

Ta biết, đó chính là đệ đệ nàng, Lục Tùng. 

 

Về sau, hắn sẽ đỗ trạng nguyên, vinh danh bảng vàng.

 

Sau khi kiểm kê xong số rau nàng ta đưa đến, chưởng quỹ dẫn nàng ta tới lĩnh tiền. 

 

Nhìn thấy ta, Lục Đào Nhi thoáng ngẩn người.

 

 Chưởng quỹ vội vàng nhắc nhở:

 

“Đây là di nương của đông gia nhà chúng ta, còn không mau hành lễ!”

 

“Di nương… Lương công tử đã nạp thiếp rồi sao?”

 

Chưởng quỹ nghe nói trước đây nàng ta và Lương Chiêu từng có qua lại, sợ ta phát hiện điều gì không ổn, liền vội vàng quát át đi:

 

“Đừng nói nhảm! Chuyện của đông gia, há là điều ngươi có thể hỏi tới? Lấy tiền rồi đi nhanh!”

 

Ta cười nhẹ, ra hiệu bảo hắn đừng quá lo lắng:

 

“Không sao.”

 

Rồi ta nhìn Lục Đào Nhi, nói:

 

“Ngươi chính là Lục cô nương sao? Quả nhiên là người lanh lợi, chẳng trách tướng công ta cứ mãi nhớ thương.”

 

“Không như ta…”

 

Nói rồi, ta giả bộ như sắp rơi nước mắt, dáng vẻ hết sức tội nghiệp.

 

Lục Đào Nhi vội vàng thanh minh:

 

“Di nương chớ hiểu lầm, ta và Lương công tử chỉ là quan hệ hợp tác, tuyệt không phải như lời đồn ngoài kia.”

 

Ta gật đầu:

 

“Ta biết, nhìn cô nương cũng thấy là người chính trực.”

 

“Rau cô nương đưa đến, ta đều xem qua, quả thực tốt hơn rau nhà khác.”

 

“Hiện tại sắp vào đông, không biết rau nhà cô nương còn cung ứng được không?”

 

“Tướng công nói ta vô dụng, chẳng biết kinh doanh. Nếu tửu lâu làm ăn không tốt, chàng sẽ đưa ta về nương gia!”

 

“Tiền rau, ta sẽ tăng thêm ba phần, từ nay về sau ngươi chỉ cung ứng cho tửu lâu nhà ta, không được bán cho nơi khác, được không?”

 

Nghe vậy, mắt Lục Đào Nhi lập tức sáng lên:

 

“Ý của di nương là muốn bao hết rau của ta, làm độc quyền cung ứng sao?”

 

Ta mím môi, ra vẻ ngây ngô:

 

“Ta cũng không rành những chuyện này, chỉ thấy rau nhà cô nương ngon hơn rau nhà người khác.”

 

“Nếu chỉ có thể ăn ở tửu lâu chúng ta, hẳn là sẽ hút khách hơn.”

 

Rau của Lục Đào Nhi được trồng bằng nước linh tuyền, không chỉ lớn nhanh, giữ tươi tốt mà khi ăn còn có lợi cho sức khỏe! 

 

Chuyện này, sao ta không bao hết được chứ?

 

Lục Đào Nhi tỏ vẻ rất động lòng. Đệ đệ nàng, Lục Tùng, cũng mở lời:

 

“Di nương, năm ngoái tỷ tỷ ta lên núi bắt được mấy con thỏ rừng, nương ta và các đệ muội cắt cỏ nuôi chúng. Không ngờ chúng sinh sôi thêm từng đàn, giờ đã lên đến cả ngàn con, không biết di nương có thể giúp tiêu thụ không?”

 

Ta nghe vậy, ôi chao! Hóa ra đã xây dựng cả trại nuôi rồi sao?

 

Lập tức đáp:

 

“Trời dần lạnh, thực khách đều thích ăn những món nóng hổi.”

 

“Ta nghĩ, món thỏ om nồi đất sẽ rất được yêu thích. Lục cô nương có thể đưa trước mười con đến thử xem.”

 

21

 

Lục Đào Nhi ký khế ước độc quyền cung ứng rau, nhận được một khoản tiền đặt cọc lớn, lại còn bán cho ta mười con thỏ, ánh mắt nhìn ta sáng rực.

 

Từ “di nương” nàng chẳng gọi nữa, chỉ gọi ta là “Khương tỷ tỷ”.

 

Có rau của nàng ta cung ứng độc quyền, việc kinh doanh tửu lâu quả nhiên khởi sắc hẳn.

 

Để bán được hơn ngàn con thỏ trong tay, Lục Đào Nhi còn dâng lên một loạt thực đơn món thỏ: nào là thỏ nướng, thỏ ăn lạnh, thỏ om cay tê…

 

Qua một mùa đông, lại thu thêm được một khoản bạc lớn.

 

Lương lão phu nhân thấy ta ngày ngày bận rộn với tửu lâu, chân không dừng trong phủ, thì có phần không hài lòng:

 

“Tức phụ nhi nhà ai lại suốt ngày chạy ra ngoài, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”

 

Ta cầm sổ sách, mắt rưng rưng, dáng vẻ như một tiểu tức phụ, đi tìm Lương Chiêu báo cáo:

 

“Tướng công… việc kinh doanh tửu lâu gần đây có chút khởi sắc, không biết tướng công có hài lòng không?”

 

Lương Chiêu liếc nhìn sổ sách, thấy lợi nhuận dưới tay ta tăng gấp đôi, mắt lập tức ánh lên một tầng ý cười. 

 

Nhưng giọng điệu lại nghiêm khắc vô cùng:

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page