Tôi Và Hệ Thống Hợp Sức Để Hạ Gục Nam Chính

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

“Anh bị bệnh à? Tôi sắp ngạt thở đến nơi, anh còn định tranh cướp oxy từ miệng tôi nữa hả? Muốn sống quá hóa điên rồi chắc?”

 

Thông thường sau khi bị tôi mắng, Trần Dương sẽ đen mặt, nhưng lần này, mặt lại đỏ bừng.

 

Hắn nhỏ giọng thì thầm: “Tần Yến Thư, lúc hôn em vừa rồi, miệng em đâu có cứng như vậy.”

 

Chẳng hiểu sao, mối quan hệ giữa tôi và Trần Dương lại trở nên kỳ lạ mà hòa hoãn hơn hẳn. 

 

Kể từ ngày hôm đó, dù tôi có đánh mắng gì Trần Dương, hắn vẫn vui vẻ nhận hết, chẳng hề tức giận.

 

Hoàn toàn biến thành một chú cún con bám người, thậm chí còn không ngừng đòi hôn tôi.

 

Tối đó, sau khi “vận động”, Trần Dương ôm tôi — lúc này chẳng khác gì một con cá c.h.ế.t — thì thầm: “Cuối tuần này chúng ta đi cắm trại nhé?”

 

Tôi đáp ngay: “Không đi.”

 

“Đi đi, anh sẽ làm đồ nướng cho em ăn.”

 

Nghe đến đồ ăn, tôi im lặng ba giây rồi gật đầu đồng ý.

 

Kết quả là, đồ nướng còn chưa kịp ăn, tôi và Trần Dương đã bị bắt cóc.

 

Cả hai chúng tôi bị ném vào một nhà máy bỏ hoang.

 

Tôi cố giả vờ bình tĩnh, nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể đưa. Thả chúng tôi ra ngay.”

 

Nhưng rõ ràng đối phương không phải nhắm vào tiền, mà là nhắm vào tôi.

 

Nhà họ Tần vốn có không ít kẻ thù trong giới kinh doanh, bị người ta ghen ghét đố kỵ là chuyện thường.

 

Tần Yến Thư lại là một tiểu thư không có đầu óc, chuyện đắc tội người khác làm nhiều không kể xiết.

 

Gã đàn ông đầu trọc, xăm trổ đầy cánh tay nhìn tôi với nụ cười ghê tởm: “Quả nhiên là tiểu thư nhà họ Tần, da thịt mềm mại thế này. Nướng lên chắc sẽ thơm lắm đấy!”

 

Tôi chớp mắt đầy chân thành, nghiêm túc nói: “Lời khuyên thật lòng, chỉ ăn thịt mà không động đến não sẽ gặp xui xẻo đấy.”

 

Ví dụ như tôi đây.

 

Gã đầu trọc ném cho tôi một cái nhìn khinh thường, rồi nhét một mảnh vải vào miệng tôi: “Con nhóc này mê tín ghê đấy.”

 

Lời còn chưa dứt, gã ta bỗng nhiên bị một lực mạnh hất văng xuống đất.

 

Tôi đã nói rồi mà, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn thì kiểu gì cũng gặp xui xẻo thôi.

 

Không biết từ lúc nào, Trần Dương đã thoát được dây trói và lao vào đánh nhau với đám người kia.

 

Nhưng một cây làm chẳng nên non, gã đàn ông rất nhanh đã rơi vào thế yếu.

 

Tôi lo đến phát điên, nhưng miệng bị nhét giẻ chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ưm ưm ưm”.

 

Dù đang bị đánh tới tấp, hắn vẫn quay đầu lại, cố gắng an ủi tôi: “Anh không sao, đừng lo.”

 

Trong lòng tôi gào thét: Anh làm ơn nhân cơ hội này cởi trói cho tôi đi! Tôi còn tự chạy được!

 

Tôi bắt đầu từng chút một nhích người về phía cửa, vậy mà Trần Dương đột nhiên ngã xuống ngay trước mặt, chắn ngang đường tôi chạy! 

 

Lúc này, trong đầu tôi như có hàng trăm câu ch.ử.i thề. 

 

Toàn thân hắn đầy máu, sắc mặt trắng bệch, bàn tay run rẩy đưa lên lau nước mắt cho tôi: “Tần Yến Thư, đừng khóc.”

 

Tôi khóc sướt mướt như mưa. 

 

Trần Dương có lẽ tưởng rằng tôi vì hắn mà đau lòng, nhưng sự thật là tôi đang tiếc nuối cái cuộc sống tiểu thư hào môn này!

 

Mị còn chưa muốn c.h.ế.t!

 

Đúng lúc đó, bên ngoài nhà máy đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, chú Vương dẫn theo một đội bảo vệ và cảnh sát xông vào trong.

 

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

 

Chú Vương của tôi, đúng là đỉnh của đỉnh!

 

Sau khi chú Vương cởi trói, tôi lập tức trốn sau lưng chú ấy như tìm được chỗ dựa an toàn nhất.

 

Trần Dương ngây người nhìn cảnh tượng cảnh sát và đám bảo vệ bao vây kín khắp nhà máy.

 

Mấy gã đàn ông vạm vỡ thấy tình hình không ổn, lập tức hoảng loạn, vũ khí trong tay rơi lả tả xuống đất.

 

Tên đầu trọc nghiến răng nghiến lợi, túm chặt cổ áo của Trần Dương, lớn tiếng gào lên: “Chính mày báo cảnh sát đúng không? Rõ ràng mày là người thuê bọn tao diễn màn kịch này, giờ lại đâm sau lưng bọn tao à?”

 

“Nếu đã vậy, đừng trách tao cá c.h.ế.t lưới rách!”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page