Danh sách chương

Ban đầu giúp Trần Thời Kiệm quản lý sản nghiệp gia đình, sau đó dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè, nhanh chóng trưởng thành, trở thành một nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh.

 

Thương vụ đầu tiên của anh chính là đoạt lại từ tay cha ruột.

 

Đến giờ, cơ nghiệp của lão gần như bị gặm sạch, chỉ còn lại hơi tàn để chống đỡ.

 

Dù mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, nhưng Lý Tẫn vẫn đạt được điều mình muốn.

 

Chỉ tiếc là bà nội tuổi đã cao, bệnh tình nặng, không thể rời khỏi nhà cũ.

 

Nói tới đoạn xúc động, chú Trần quay lưng lại, đập ngực khóc hu hu: “Thiếu gia của tôi, sao mệnh cậu lại khổ thế này!”

 

“Huhu, giá mà tôi sống được đến hai trăm tuổi thì tốt biết mấy…”

 

“Tôi còn muốn nhìn thấy thiếu gia hạnh phúc, tôi còn muốn tiếp tục hầu hạ tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thiếu gia nữa mà, hu hu hu a a a…”

 

17.

 

Từ tối hôm đó trở đi, quan hệ giữa tôi và Lý Tẫn trở nên vi diệu khó nói.

 

Dù tôi vẫn cố gắng làm tốt công việc “chim hoàng yến” của mình, nhưng… luôn có cảm giác gì đó không giống trước nữa.

 

Lý Tẫn thường nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

 

Ánh nhìn dây dưa như keo dính, gỡ mãi không ra.

 

Đặc biệt là mỗi tối về nhà, chỉ cần thấy tôi đang ngồi trên sofa chờ, là anh cười như vừa vớ được món hời.

 

Sau đó lao vèo vào phòng tắm tắm rửa, rồi bế tôi lên giường như vác bao tải.

 

Thậm chí tôi có lấy chân đạp lên mặt anh, anh vẫn nhào tới không mảy may để ý.

 

Tôi tức quá: “Lý Tẫn, anh là chó hả?”

 

“Đúng.”

 

Anh không biết xấu hổ mà gật đầu cái rụp, còn được đà làm tới: “Lý Lý, tối nay chỉ hai lần thôi được không? Chỉ cần em đồng ý, từ nay em bảo anh là gì, anh sẽ là cái đó.”

 

Được được được, vậy tôi là bố anh nhé, được chưa?!

 

18

 

Hai lần “vận động” liên tiếp khiến tôi ngủ thẳng tới tận chiều, suýt thì lỡ buổi tụ họp mà đã hứa với Lý Tẫn.

 

Vội vàng chạy đến, bên trong đã ngồi kín người.

 

Khác với lần trước, hôm nay họ đều dẫn theo bạn gái.

 

Lý Tẫn cong mắt cười, kéo tôi ngồi cạnh, rồi giới thiệu từng người.

 

Lúc này tôi mới biết, hai người mà lần trước mình nhận nhầm là Lý Tẫn, chính là Lục Lăng Tiêu và Trần Thời Kiệm.

 

Hôm nay, Trần Thời Kiệm tới một mình.

 

Anh ta liếc nhìn gương mặt tôi, rồi cười xấu xa với Lý Tẫn: “Nghe nói dạo này cậu bị kiểm tra gắt lắm, trước đây mỗi lần đi tụ họp đều háo hức chạy về.”

 

“Lý Tẫn bảo để trả thù em, nó chuẩn bị dùng tiền để ăn mòn ý chí của em, đối xử tốt để mê hoặc tinh thần em. Còn bảo bọn anh đừng xen vào, nói đó là một phần của kế hoạch nó…”

 

?

 

Tôi kiểm tra Lý Tẫn lúc nào?

 

Tôi nghi hoặc nhìn sang, anh cuống quýt né ánh mắt: “Rồi rồi rồi, đừng nói cái này nữa, đồ ăn sao còn chưa mang lên…”

 

Cố Diệu Xuyên tiếp tục độc miệng như mọi khi: “Sao thế, tiểu thiếu gia? Lại tưởng mình là nhân vật quan trọng chắc?”

 

Giang Hy Việt khịt mũi cười: “Còn gì nữa, chẳng phải nó từng nói rồi sao, nó có nhịp độ của riêng nó.”

 

Tôi hiểu đại khái rồi, chắc là vì sĩ diện nên anh đã nói dối vài câu… về tôi.

 

Lý Tẫn liếc nhìn Lục Lăng Tiêu như cầu cứu.

 

Lục Lăng Tiêu lớn tuổi hơn họ, có lẽ… sẽ giúp anh gỡ mặt.

 

Lục Lăng Tiêu thản nhiên mở miệng: “Những gì họ nói đều là thật.”

 

 

Đám bạn gái của họ thì tán gẫu cả buổi, rất vui, còn chia sẻ kinh nghiệm “nắm thóp kim chủ” —

 

Ngôn ngữ ổn định thì hành động không ổn định.

Hành động ổn định thì ngôn ngữ không ổn định.

Còn nếu cả hai đều ổn định… thì cần tăng độ khó cho kim chủ.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page