“Mật nhi, trẫm đã đi lạc, nàng tha thứ cho trẫm được không? Trẫm thề, từ nay về sau sẽ không có cung phi nào khác nữa, Mật nhi ở bên trẫm có được không…”
Hắn quỳ trước mặt ta, nói năng lộn xộn, giơ tay phải thề, chân thành như khi mới thành thân, nhưng ta đã không còn dám tin nữa.
Đúng vậy, chính vì ta thương xót quá khứ bi thảm và hèn mọn của hắn mà ta đã dốc sức kéo hắn ra khỏi bùn lầy, và giúp hắn đứng lên vị trí được vạn người kính ngưỡng.
Chân thành của ta không những không được đáp lại, mà còn bị giẫm đạp đến chảy máu.
Nếu không có giấc mơ tiên tri kia, người chết thảm trong lãnh cung bây giờ sẽ là ta.
Dù không có Dung Phi, sau này biết đâu sẽ xuất hiện những nữ nhân khác như thế.
Ta không dám đánh cược nữa, cũng không muốn đánh cược nữa.
“Bệ hạ ướt hết cả người rồi, mau đi tắm đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Ta vỗ nhẹ lên lưng hắn, nhẹ nhàng an ủi, và lại nở một nụ cười dịu dàng.
Tâm trạng của Lý Hạ dần trở nên bình tĩnh, hắn tắm nước nóng, sau đó lại nằm xuống bên cạnh ta.
“Ngày mai là sinh nhật của bệ hạ, bệ hạ muốn quà gì?”
Ta dựa vào lòng hắn, nâng niu khuôn mặt hắn hỏi.
“Mật nhi tặng cái gì trẫm cũng thích.”
Hắn ôm ta chặt hơn một chút, hít hà mùi hương quen thuộc từ mái tóc của ta.
“Sáng sớm nay Triệt nhi đã rối rít muốn làm một bát mì trường thọ tặng phụ hoàng, sau khi bệ hạ kết thúc buổi triều chiều ngày mai, chúng ta sẽ đến Điện Tiêu Phòng dùng bữa, được không?”
Lý Hạ gật đầu, nắm tay ta và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng ngày hôm sau, cuối cùng hắn cũng không thể nếm thử bát mì trường thọ đó.
“Bệ hạ, có chuyện không lành, Điện Tiêu Phòng bị cháy, hiện giờ hoàng hậu nương nương và thái tử đều mắc kẹt bên trong, sống chết không rõ…”
Một thái giám mặc áo xanh lảo đảo chạy đến báo cáo, vì quá lo lắng, Lý Hạ thậm chí phun ra một ngụm máu tươi.
“Mọi người, hãy đi dập lửa! Nếu không trẫm sẽ chặt đầu các ngươi!”
Lý Hạ đập bàn, vội vàng ra lệnh, sau đó như mất hồn vội vã chạy đến Điện Tiêu Phòng.
Ngọn lửa dữ dội nuốt chửng cả cung điện, sau khi vất vả dập tắt lửa, mọi người xông vào, chỉ thấy hai th.i th.ể đã cháy đen.
Người lớn ôm chặt người nhỏ trong vòng tay, khuôn mặt đã không thể nhận ra.
Ta vẫn chọn cho mình cái kết đã định trong mơ, chỉ khi chết trước mặt Lý Hạ, ta mới có thể bắt đầu lại.
Mắt Lý Hạ tối sầm, hắn ngã quỵ.
Tiểu cô nương năm xưa từng cười và cho hắn ăn bánh hoa quế, cuối cùng cũng đã rời xa hắn.
Về sau, hắn sẽ sống trong cung điện rộng lớn này một mình, cô đơn đến chết.
Trong lúc mọi người hốt hoảng, một xe ngựa lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.
“Mẫu hậu hỏi lần cuối, Triệt Nhi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ta nhẹ nhàng hỏi Triệt nhi, người cẩn thận nhìn về phía sau qua lớp rèm kiệu, cung điện ăn thịt người kia cũng dần biến mất khỏi tầm mắt.
“Triệt nhi đã suy nghĩ rất lâu, và kết luận là, dù đi đâu, sống cuộc sống như thế nào, Triệt nhi cũng không muốn rời xa mẫu hậu.”
Đôi mắt ta đỏ hoe, ôm chặt đứa con bé bỏng của mình vào lòng, cảm thấy dù tương lai có chuyện gì xảy ra, ta cũng không sợ nữa.
Xe ngựa nhanh chóng tiến vào bóng tối, đến cổng sau của phủ tướng quân, nơi cha và nghĩa huynh đã đợi từ sớm.
Ta lao vào vòng tay cha như một chú chim non trở về tổ.
“Con gái ngoan, những ngày qua con đã vất vả rồi.”
Cha vỗ lưng ta, nước mắt giàn giụa.
“Con gái không hiếu thuận, không biết bao giờ mới có thể gặp lại cha, Lý Hạ tính đa nghi, không biết có để lại sơ hở nào không, làm phiền cha…”
“Muội không cần sợ, việc này ca ca làm rất kín kẽ, cả hai x.á.c ch.ế.t cũng là tìm theo dáng người của muội và Triệt nhi ở nghĩa địa, cửa thành mở cũng là người của chúng ta.”
“Hơn nữa kẻ phóng hỏa cũng là dư nghiệt của mật thám Tây Vực, hoàng đế cũng không thể nghi ngờ được.”
Nghĩa huynh đứng bên cạnh ta, thẳng tắp như một cây thông, mang lại cảm giác an tâm đặc biệt.
“Được rồi, không nên chần chừ, Mật nhi hãy mau lên đường đi, chờ khi ta làm việc ở kinh thành này thêm hai ba năm nữa, đợi khi thời cơ chín muồi, ta sẽ từ quan về quê, đến Giang Nam tìm con.”
Cha vỗ nhẹ vào vai ta, lại đi đến xe ngựa xem xét cháu trai lớn đã ngủ say từ lâu, nhắc nhở ta sớm khởi hành.
Nghĩa huynh mặc một thân áo đen, đứng dậy ngồi lên yên xe của ta, chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
“Ca ca vừa mới trở về từ chiến trận, không phải có rất nhiều việc quốc gia sao, làm sao còn thời gian tiễn muội?”
Ta ngạc nhiên hỏi.
Nghĩa huynh cứng đờ người, nhìn ta với vẻ hoảng hốt, một lúc lâu không thể nói nên lời.
“Khụ khụ khụ… đường đi xa xôi, còn có thể sẽ gặp phải thổ phỉ, đúng lúc gần đây thằng bé này bị thương ở vai cũng không thể luyện quân, để nó hộ tống con đến nơi an cư rồi mới trở về.”
You cannot copy content of this page
Bình luận