Dù sao thì Tiểu Ngũ là “Hệ thống quản gia toàn năng”, nên thân phận anh nhận khi tiếp cận “Thế Giới Chi Tử” dĩ nhiên sẽ là… quản gia.
Anh mở giao diện rút vai trò nhân vật, khi ấn nút xác nhận, một luồng ánh sáng xanh lóe lên trên màn hình hệ thống, rồi một tấm thẻ viền đỏ, nền đen xuất hiện trước mặt Thẩm Minh Hiên.
Thẩm Minh Hiên đưa tay nhặt lên, trên mặt thẻ là hình một con ác ma có cặp sừng xoắn như dê núi, đồng tử vàng óng nằm ngang.
【Chủng tộc: Ác Ma
Phe phái: Tà ác
Thiết lập nhân vật: Ác ma đều yêu thích những vật trang trí mang tính kinh dị, ví dụ như lâu đài xây bằng đầu lâu—đó là ngôi nhà lý tưởng mà không một ác ma nào có thể cưỡng lại.】
Nhìn tấm thẻ trong tay…
Minh Huyền: …Cái quỷ gì đây?
Chỉ có vậy thôi á? Kết hợp lại thì chẳng phải anh sắp phải làm một… quản gia ác ma à?
Thẩm Minh Hiên thở dài, từ chối luôn thân phận mà ý thức thế giới định sắp cho anh.
Lần này anh đã có vai trò là một quản gia ác ma rồi, thế thì còn cần gì thêm thân phận nào nữa?
Anh nhận bộ đồ quản gia mà Tiểu Ngũ tặng, nhưng tạm thời chưa cần mặc—anh muốn xuất hiện trước mặt “Thế Giới Chi Tử” bằng hình dạng ác ma thật sự, rồi sau đó mới trở thành quản gia thân cận của cậu.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, ý thức thế giới cũng nghe theo đề xuất của Thẩm Minh Hiên, sắp xếp cho Tạ Lăng Duệ gặp phải một vụ tai nạn, để lý do xuất hiện của Thẩm Minh Hiên hợp lý hơn.
***
Tạ Lăng Duệ nhìn mấy tên bắt cóc trước mặt, gương mặt non nớt chẳng có chút biểu cảm nào.
Cậu nghe được tiếng lòng của bọn chúng, chỉ là muốn kiếm một mẻ, thế nên tạm thời cậu vẫn an toàn.
Hôm nay đúng là xui tận mạng—ban đầu định hẹn người đi đánh nhau, ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng trường đã bị nhắm trúng.
Cậu còn tưởng là học sinh trường khác đến báo thù, ai dè là mấy gã thất nghiệp, không kiếm nổi tiền, đành liều mạng đi bắt cóc.
Bởi vì trường mà cậu theo học là trường quý tộc tư thục, học sinh ở đây đều là con cháu nhà giàu hoặc có quyền thế.
Còn vì sao chúng lại chọn Tạ Lăng Duệ? Đơn giản vì các học sinh khác khi ra khỏi trường đều có xe riêng đưa đón.
Còn cậu—với tư cách là “vị vua không ngai của trường Quý Tộc Tinh Thần”—tất nhiên là sau giờ học phải “tuần tra lãnh địa”.
Mà nói trắng ra thì chỉ là đi dạo một vòng, tiện thể cảnh báo đám du côn quanh trường rằng “đây là địa bàn của tao”.
Chưa kể hôm nay còn hẹn đánh nhau với tên đầu gấu trường Trung học Thường Hoa bên thành phố kế bên. Đám đàn em của cậu đã đi trước để “giữ chỗ”, nên cậu mới bị lẻ loi một mình.
Chuyện sau đó thì khỏi phải nói… cậu bị bắt cóc luôn.
Nói thật thì, Tạ Lăng Duệ cảm thấy lần này mình đúng là mất mặt. Làm gì có “đại ca” nào mà lại dễ bị bắt cóc như vậy chứ?
Cậu bị trùm đầu, dẫn đến một công trường bỏ hoang.
Bốn tên bắt cóc giật chiếc mũ trùm đầu ra, Tạ Lăng Duệ vừa mở mắt liền thấy hai tên đeo mặt nạ Ultraman, một tên đeo mặt nạ Trư Bát Giới, còn một tên nữa đội cả đầu cá màu xanh lá cây.
Tạ Lăng Duệ lập tức trào lên một cơn hối hận.
Nhục nhã không tả nổi! Chỉ là bốn tên nhìn đã thấy “ngáo ngơ” thế này mà cũng để bị chúng bắt cóc ư?
Tên đeo mặt nạ Ultraman Zero đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Lăng Duệ, lập tức không hài lòng hét lên: “Thằng nhóc kia, ánh mắt mày là sao hả?”
Tạ Lăng Duệ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại—anh hùng không sợ chịu thiệt trước mắt, đại trượng phu co được thì cũng phải dãn được!
“Được rồi được rồi, bớt nói nhảm đi, mau hỏi nó số điện thoại nhà nó là bao nhiêu.” Tên đeo mặt nạ Trư Bát Giới lên tiếng thúc giục.
Nghe vậy, tên đeo mặt nạ Ultraman Zero đánh giá Tạ Lăng Duệ từ đầu đến chân, rồi quay đầu nói với tên đội đầu cá màu xanh: “Đại ca, liệu có phải tụi mình bắt nhầm người không? Thằng nhóc này tóc vàng hoe, rõ là thiếu dinh dưỡng, quần thì thủng mấy lỗ, trông còn thảm hơn ông già ăn xin ở đầu ngõ. Nhà kiểu đó thì có tiền cái gì?”
Tạ Lăng Duệ nghe mà tức đến trừng mắt lườm hắn ta, trong lòng chửi thầm: Tóc vàng cái đầu nhà mày, đây là nhuộm đấy! Quần thủng mấy lỗ thì sao, đó gọi là thời trang, tụi nhà quê các người biết cái gì mà chê!
Tên đội đầu cá nghe lời của tên đeo mặt nạ Ultraman Zero, cũng quay đầu quan sát Tạ Lăng Duệ.
Nói thật, nhìn bộ dạng thằng nhóc này còn thảm hơn cả ăn mày thật, nhất thời cũng khiến hắn phân vân.
You cannot copy content of this page
Bình luận