Giả Câm Giả Điếc, Thành Vợ Chồng

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Đúng lúc tôi đang hoảng loạn, Lục Tiêu Nhiên đột nhiên mở mắt.

 

Sau khi nhìn rõ xung quanh, anh không nói một lời kéo tôi chạy thẳng ra ngoài.

 

Chật vật mãi mới thoát được khỏi biển lửa, Lục Tiêu Nhiên gọi điện báo cho cả hai bên gia đình.

 

Tôi ngồi xổm dưới đất, vẫn cố gắng phát ra âm thanh, nhưng thử bao nhiêu cũng không nói được lời nào.

 

Lục Tiêu Nhiên gọi điện xong, ngồi xổm xuống kiểm tra tôi: “Em ổn chứ?”

 

Tôi cuống lên, chỉ biết phát ra mấy tiếng “a a a”, rồi dùng tay ra hiệu: “Tôi nói không được, tôi không nói được nữa rồi, phải làm sao đây, làm sao đây?”

 

Mặt anh tái đi: “Tang Duyệt, em đừng đùa với tôi.”

 

10

 

“Tôi biết trước đây em giả câm, ngoan nào, tôi cũng thú thật luôn, tôi giả điếc, thôi chúng ta đừng diễn nữa.”

 

Tôi sững người, hóa ra anh vẫn luôn giả điếc.

 

Nhưng bây giờ tôi chẳng còn tâm trí nào để so đo chuyện đó.

 

Tôi điên cuồng lắc đầu, không ngừng ra hiệu.

 

“Tôi thật sự không nói được nữa, không lừa anh đâu, tôi có phải đã thành người câm thật rồi không?”

 

Tôi cố gắng mở miệng, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng đơn âm “a a”.

 

Lục Tiêu Nhiên cũng không quan tâm gì tới biệt thự, vội đưa tôi đến bệnh viện.

 

Cả hai bên gia đình cũng lập tức có mặt.

 

Do tôi quá kích động lại vừa trải qua hỏa hoạn, nên bác sĩ tiêm thuốc an thần.

 

Tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn mình tôi, nhưng ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.

 

Tôi lặng lẽ đứng dậy, áp sát vào cánh cửa.

 

Tiếng thở dài của mẹ tôi vang lên.

 

“Hồi nhỏ Duyệt Duyệt suýt bị bắt cóc, sau khi cứu về bị bóng đè tâm lý, dù đã từng thôi miên để con bé quên đi chuyện đó, nhưng cứ gặp chuyện khẩn cấp hoặc hoảng loạn, con bé sẽ bị mất tiếng.”

 

Mẹ tôi lại nói: “Lần này cũng may có cháu giúp đỡ.”

 

Giọng Lục Tiêu Nhiên vang lên: “Bác gái, đây là việc cháu nên làm, hơn nữa lúc xảy ra hỏa hoạn chính Tang Duyệt đã cứu cháu, cô ấy liều mạng quay lại tìm cháu.”

 

“Về sau, cho dù cô ấy có nói được hay không, cháu cũng sẽ ở bên cô ấy.”

 

Mẹ tôi thở dài: “Vì bệnh tình của Duyệt Duyệt, cháu đã theo bác học ngôn ngữ ký hiệu từ nhỏ, vất vả cho cháu rồi.”

 

Tôi khẽ run người, hóa ra Lục Tiêu Nhiên biết ngôn ngữ ký hiệu là vì tôi.

 

Vậy bao nhiêu năm nay chúng tôi đấu đá lẫn nhau tính là gì?

 

Thì ra, trong lúc “bắt nạt” tôi, anh cũng đang âm thầm bảo vệ tôi.

 

“Cháu biết trước đây cô ấy giả câm, nhưng để phối hợp với cô ấy, cháu cũng giả điếc, cháu cứ nghĩ dù hai chúng tôi cứ giả vờ cả đời cũng chẳng sao.”

 

Lục Tiêu Nhiên tự giễu cười.

 

Tôi cắn môi, tựa người vào cánh cửa.

 

Vì cơ thể không có vấn đề nghiêm trọng nên tôi được bố mẹ đón về nhà.

 

Nguyên nhân vụ hỏa hoạn trong biệt thự cũng nhanh chóng được điều tra ra.

 

Là có người cố tình phóng hỏa.

 

Kẻ phóng hỏa là một tên chuyên nghiệp, ban đầu định lẻn vào trộm đồ, ai ngờ lại gặp phải đối tượng khó chơi.

 

Lục Tiêu Nhiên dọn đến nhà tôi ở.

 

Tôi dùng ký hiệu hỏi anh: “Anh không có nhà riêng à?”

 

Vì tôi mất tiếng thật rồi nên bản năng có chút tự ti. 

 

“Bây giờ tôi thật sự nói không được nữa, nhưng anh chỉ giả điếc thôi, anh không cần tiếp tục diễn với tôi đâu.”

 

Anh nghiêng đầu: “Là dì bảo anh ở lại.”

 

Trong thời gian nghỉ ngơi ở nhà, Lục Tiêu Nhiên ngày nào cũng đến làm phiền tôi.

 

Lúc thì kéo tôi đi xem phim, lúc thì ra công viên dạo mát, hoặc rủ đi vận động.

 

Trước kia tôi chỉ giả câm, nên dù ra ngoài cũng không sợ.

 

Nhưng bây giờ thật sự câm rồi, tôi rất sợ phải đối mặt với đám đông.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page