Linh Và Tai Họa

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Lúc hoa nở rộ, nàng ta đứng dưới gốc yêu thụ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành khiến vô số tiên giả say đắm bước tới.

 

Đến khi giật mình tỉnh ngộ thì đã sớm hóa thành dưỡng chất cho yêu thụ.

 

Máu đỏ nhuộm cả Lộc Thành.

 

Tai họa muốn giết ta khi ta còn chưa kịp lớn.

 

Ta liều mạng đào thoát, khi ra tới ngoài thành, bắt gặp một thiếu niên đang ôm một kẻ hôn mê, sững sờ đứng đó.

 

Sau lưng là sự truy sát của tai họa, trước mặt là nhân gian xa lạ.

 

Ta liền không chút do dự nhào thẳng vào thân thể thiếu niên cao lớn kia, men theo ký ức của hắn mà tìm đến nơi an ổn.

 

Rồi chẳng lưu luyến gì, rời bỏ hắn, lao về phía nhân gian đầy ước vọng.

 

Cho đến khi, tộc nhân phó thác tiếng gió truyền lời thì thầm nơi tai…

 

Ta mới chợt nhớ đến trách nhiệm thuộc về bản thân.

 

Vận chuyển linh lực khắp toàn thân, phát hiện một phần linh thể vẫn còn lưu lại trên người thiếu niên kia.

 

Muốn quay lại tìm…Ký ức trong đầu đã chẳng còn nhớ nổi dung mạo của thiếu niên năm ấy, linh thể thất lạc cũng đã biệt vô tung tích.

 

“Cuối cùng vẫn rơi vào tay ta, xem xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn này— rời xa ta, quả thực không dễ chịu chút nào.”

 

Tai Họa khẽ mở đôi môi son, vừa nói vừa búng búng hai bên má ta.

 

Từ không trung, mấy đốm quang cầu trắng nhạt lượn lờ bay đến, đâm sầm vào thân thể ta.

 

“Nữ nhân xấu xa, tránh xa Đông!”

 

“Đông, ngươi gầy đi rồi.”

 

“Sao lại ra nông nỗi này, lòng ta đau lắm, Đông à…”

 

Bên tai vang lên từng đợt thanh âm ríu rít, líu lo.

 

Lông mày thanh tú của Tai Họa khẽ nhíu lại.

 

Nàng ta vung tay gạt đi những quang cầu đang bám lên người ta, giọng nhẹ như tơ: “Đám tộc nhân này của ngươi… đã chết từ lâu, còn cố ra mặt giúp ngươi, rốt cuộc là vì cái gì chứ?”

 

Những quang cầu bị vỗ xuống đất, tức tối la hét, trong thoáng chốc liền bị dây leo quấn chặt.

 

“Trăm ngàn năm qua, linh tộc và tai họa nhất tộc sinh tử dây dưa, đánh giết không dứt, ngày tháng thật quá nhàm chán. Nhưng ta lại khác với bọn chúng— ta và ngươi có thể cùng tồn tại.”

 

“Chỉ cần ngươi đừng ngăn cản ta nuốt lấy nhân gian. Nhân gian… sẽ thành lạc viên của riêng ta và ngươi.”

 

Nàng ta dang tay ôm lấy ta, hương thơm mê người như sương khói quẩn quanh đầu mũi.

 

Ta “phì” một tiếng, nhổ thẳng xuống đất: “Ai mà tin được? Ngươi chẳng qua chỉ vì chưa khai hoa, tạm thời không thể giết ta mà thôi.”

 

Tai Họa mỉm cười: “Đông, có đôi khi, sống mơ hồ một chút… mới là phúc. Lẽ nào nhân gian chưa từng dạy ngươi đạo lý này sao?”

 

Ngay khoảnh khắc đó—

 

Một nhánh dây leo xuyên thủng bụng ta.

 

Máu tươi tuôn trào, nhỏ xuống đất từng giọt, chẳng bao lâu đã tụ thành một vũng huyết hồng ghê rợn.

 

Tai Họa dùng đầu ngón tay chấm lấy chút máu từ miệng vết thương của ta, rồi tô lên đôi môi mình.

 

Son môi vốn đỏ, nay lại càng diễm lệ rực rỡ hơn bao giờ hết.

 

“Thật là… rõ ràng chúng ta có thể hảo hảo đối thoại kia mà.”

 

“Máu của ngươi thật đẹp… chỉ tiếc đối với bản thể của ta lại chẳng khác nào độc dược.”

 

Nàng ta ghé sát bên tai ta, tựa như đang thì thầm cùng tình nhân.

 

“Người ngoài thành kia là ai của ngươi? Ta trông thấy rồi đó. Chúng ta mời hắn vào, được không?”

 

“Tâm sự một phen đi, dẫu sao ta cũng là kẻ chứng kiến ngươi trưởng thành. Để ta thay ngươi xem xét hắn một chút. Hắn có vẻ lo cho ngươi lắm.”

 

“Tiếc rằng… hắn chỉ là một kẻ phàm nhân yếu đuối, vô năng mà thôi.”

 

Ta yếu ớt ngẩng đầu.

 

Vết thương nơi bụng vốn ghê rợn dần dần liền lại. 

 

Những quang cầu bị dây leo trói buộc chẳng rõ khi nào đã thoát thân, lặng lẽ dung nhập vào thể xác ta.

 

“Đông, lại cùng nhau chiến một trận nữa nhé.”

 

“Dường như vẫn thiếu một người… Tiểu Ngũ đâu mất rồi? Thôi mặc kệ, cứ đánh trước đã.”

 

“Lần này để Tiểu Ngũ ở lại trần gian thủ hộ vậy.”

 

“Đánh trận này xong là tắt lửa… lại phải chờ mấy ngàn năm sau mới được gặp nhau.”

 

“Hy vọng… đời này không phải gặp lại nữa, các ngươi.”

 

Bên tai là những lời từ biệt khe khẽ của tộc nhân.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page