Quán Ăn Năm Xưa

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Chẳng còn ai nhớ đến vị chủ mẫu nhu nhược này nữa, cả vương phủ trên dưới chỉ tôn Liễu Mộc Dao làm nhất.

 

Song giờ đây, mẫu thân ta nâng chén trà, khẽ nói: “Thiếp… vẫn luôn ghi nhớ ân tình của vương phi nương nương.”

 

Mẫu thân đẩy nhẹ vai ta, khẽ bảo: “A Ngưng, con nhận lễ rồi, vẫn chưa tạ ơn vương phi nương nương.”

 

Ta nâng đôi thỏ vàng nhỏ xíu trong tay, dưới đáy mỗi con đều khắc một chữ “Thôi” nho nhỏ.

 

Ta nói: “A Ngưng xin tạ ơn vương phi nương nương!”

 

Tay Thôi thị khẽ run rẩy, trong đôi mắt xưa nay tĩnh lặng như mặt hồ thu, bỗng nổi sóng dữ dội.

 

Nàng ấy đã nhớ ra rồi.

 

 

Ký ức kia, là một hồi phong ba tàn khốc, bi ai thấu xương.

 

Năm xưa, trong toàn vương phủ, chỉ duy nhất Thôi thị từng ra tay cứu phụ thân ta.

 

Bởi nàng ấy ăn chay niệm Phật nhiều năm, nên hôm ấy không tham dự yến tiệc quay dê nọ.

 

Khi nhìn thấy ánh lửa bốc cao giữa sân viện, vội chạy đến nơi, thì phụ thân ta đã bị buộc trên giá, thiêu cháy đến chẳng còn hình người.

 

Thôi thị vốn đã quy ẩn lâu năm, hạ quyết tâm không tranh giành cùng Liễu Mộc Dao.

 

Thế nhưng hôm ấy, nàng ấy vẫn không kìm được, chỉ tay thẳng vào mặt Liễu Mộc Dao, giận dữ thét: “Chà đạp sinh mạng, sinh linh đồ thán, ngươi không sợ bị đày đọa vào địa ngục sao!”

 

Liễu Mộc Dao lại nhoẻn miệng cười, giọng điệu trêu chọc: “Ơ kìa, tỷ tỷ chẳng phải đã quyết định không hỏi việc thế gian nữa rồi sao, hôm nay sao lại nổi trận lôi đình dữ vậy?

 

“Hay là… ở trong Phật đường mà lòng chẳng tịnh, kẻ đang bị nướng kia… là tình lang của tỷ ư?”

 

Dẫu lời nói độc địa là thế, cuối cùng Liễu Mộc Dao vẫn phất tay, nói: “Nhạt nhẽo thật, con dê này nướng chẳng ra gì. Thôi dẹp đi, ném ra ngoài.”

 

Thôi thị hiểu rõ bản thân không nên nhúng tay vào chuyện này.

 

Bởi Tiêu An thiên vị Liễu Mộc Dao quá mức, nếu khiến ả bất mãn, kẻ chịu thiệt cuối cùng vẫn là chính nàng ấy.

 

Song vẫn chẳng đành lòng ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Nàng ấy âm thầm phái người đi báo cho đồng hương của phụ thân ta, lại lặng lẽ mở bọc hành trang của người.

 

Trong đó, là một tờ giấy, ghi mấy chữ đơn sơ: Mua cho A Ngưng một đôi thỏ vàng nhỏ.

 

Không sai, đôi thỏ vàng trong bọc hành lý ấy…

 

Không phải do phụ thân ta mua—khi ấy, người còn chưa kịp.

 

Là Thôi thị, nhìn thấy tờ giấy ghi chú kia, đột nhiên rơi lệ. 

 

Rồi nàng ấy trở về khuê phòng, từ trong hồi môn của chính mình, lấy ra một đôi thỏ vàng nhỏ nhắn.

 

Đó là vật mà phụ thân nàng ấy, người đã khuất từ lâu, để lại lúc sinh thời.

 

Nàng ấy lặng lẽ đem đôi thỏ nhỏ đặt vào bọc hành trang của phụ thân ta.

 

Giúp một người phụ thân, trao tặng món lễ vật sau cuối cho nữ nhi của mình.

 

 

Cứ thế, một vị vương phi nhu nhược từng bị ép lui về Phật đường, cùng một tiểu thiếp thân phận thấp hèn như bèo trôi, lặng lẽ đối diện nhau dưới ánh dương ấm áp.

 

Vận số tréo ngoe bao năm, đến khoảnh khắc này rốt cuộc cũng vừa khít như mộng.

 

Mẫu thân ta cúi mình, dập đầu thật sâu: “Vương phi nương nương từng cứu thiếp một lần, hôm nay thiếp cả gan, cầu xin nương nương cứu thiếp thêm một lần nữa.”

 

  1.  

 

Hận, kỳ thực là loại tình cảm mãnh liệt nhất nhân gian, còn sâu nặng hơn cả ái tình.

 

Chỉ là nỗi hận thường ẩn sâu dưới làn nước lặng, im ắng không lời, chẳng ai nhận ra.

 

Người ta chỉ biết, vương phủ gần đây yên ổn lạ thường.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page