Người Vợ Khiếm Thính

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Ban đầu, tôi đã chuẩn bị tinh thần để mang đồ ăn qua cho anh.

 

Quả nhiên, dù là cao lương mỹ vị thế nào, cũng phải cần cơm để sống.

 

Sau này, cứ đến giờ ăn, anh lại tự động qua ăn chung.

 

Ăn xong còn tiện tay rửa bát luôn.

 

Tôi nhàn rỗi hơn hẳn.

 

Có lúc nhìn anh nghiêm túc đeo chiếc tạp dề màu hồng của tôi, cần mẫn rửa chén nồi, bỗng chốc có cảm giác thời gian đang lặng lẽ trôi qua một cách yên bình.

 

 

Hôm đó, tôi đang chỉnh sửa kế hoạch kinh doanh.

 

Bên ngoài trời đột nhiên tối sầm lại.

 

Sấm chớp đùng đùng, một tia sét xé ngang bầu trời.

 

Mất điện!

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là lao sang phòng bên cạnh.

 

Quả nhiên, Thẩm Khinh Hàn đang co ro ở một góc, cả người run lên bần bật.

 

“Thẩm Khinh Hàn, anh không sao chứ?”

 

Vừa bước đến và ngồi xuống, anh đã siết chặt lấy tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, trấn an.

 

Tôi biết Thẩm Khinh Hàn từ rất lâu rồi.

 

Tôi tên là Hứa Tinh Hàm, mà Tinh Hàm và Khinh Hàn nghe cũng khá giống nhau.

 

Hồi đó ở trường, có người gọi: 

 

“Khinh Hàn!”

 

Tôi và anh ấy cùng quay đầu lại.

 

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

 

Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy anh ấy rất đẹp trai.

 

Trùng hợp làm sao, tên còn giống tên tôi nữa.

 

Nhưng nghe nói gia thế của anh rất ghê gớm, tôi và anh cũng chẳng có giao điểm nào.

 

Cho đến một lần, trong giờ sinh học, giáo viên bảo xuống phòng thí nghiệm lấy mô hình xương người.

 

Phòng thí nghiệm sinh học nằm ở góc khuất nhất của dãy nhà dạy học, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời.

 

Bên trong còn đầy những lọ dung dịch trông phát rợn người, chẳng ai muốn đi.

 

Tôi nhận nhiệm vụ.

 

Công nhận, căn phòng đó thật sự kỳ quái.

 

Ngay cả ánh sáng trên hành lang cũng có cảm giác âm u lạnh lẽo.

 

Tôi lấy xong dụng cụ, vừa định rời đi, thì bất chợt nghe thấy tiếng động trong tủ.

 

Kèm theo đó là tiếng nức nở khe khẽ, càng làm tôi dựng tóc gáy.

 

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm kéo chốt khóa ngoài của cánh tủ.

 

Một người từ bên trong ngã ra.

 

Khoảnh khắc tôi đỡ lấy anh, đôi môi chúng tôi thoáng chạm nhẹ vào nhau.

 

18

 

Có lẽ vì quá sợ hãi, anh vừa ra ngoài liền ôm chặt lấy tôi.

 

Lúc này tôi mới nhìn rõ, người đang sợ đến mức mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy chính là Thẩm Khinh Hàn.

 

Tôi nắm tay anh, rời khỏi phòng thí nghiệm tối tăm đó.

 

Hôm đó, tôi đi học trễ.

 

Thẩm Khinh Hàn cũng trễ.

 

Chúng tôi không học cùng lớp, nhưng một người đứng ở cửa trước, một người đứng ở cửa sau.

 

Tôi nhớ hôm đó ánh nắng rất đẹp.

 

Chúng tôi ăn ý không hề nhắc đến nụ hôn ấy.

 

Tôi không hỏi, cũng chưa từng nói với ai rằng Thẩm Khinh Hàn lại sợ bóng tối đến thế.

 

Chúng tôi giống như hai đường thẳng cắt nhau, sau một lần giao nhau ngắn ngủi liền không còn liên hệ.

 

Cho đến sau này, khi hợp tác dự án, chúng tôi lại gặp nhau tại một buổi tiệc rượu.

 

Lúc đó chúng tôi đã trưởng thành, nhiều hơn là sự cân nhắc lợi ích của người lớn, mục đích cũng chỉ là đạt được hợp tác.

 

Thẩm Khinh Hàn dần dần bình tĩnh lại.

 

Bất ngờ, Anh mở miệng:

 

“Đó là nụ hôn đầu của tôi.”

 

Đầu tôi như nổ tung.

 

Không ngờ Thẩm Khinh Hàn cũng nhớ đến nụ hôn thời cấp ba đó.

 

“Vậy… vậy cũng là nụ hôn đầu của tôi, anh không thiệt đâu.”

 

Thẩm Khinh Hàn bật cười.

 

Giọng anh trong bóng tối nghe càng hay hơn.

 

Tôi hơi lúng túng, vội vàng đổi chủ đề:

 

“Sao anh lại sợ bóng tối đến vậy?”

 

Thẩm Khinh Hàn khẽ thở dài:

 

“Hồi nhỏ tôi từng bị bắt cóc. Khi gia đình tìm thấy tôi, tôi đã bị nhốt trong quan tài, trôi dạt trên biển suốt ba ngày rồi.”

 

Trong lòng tôi chấn động, ánh mắt nhìn anh vô thức mang theo chút thương cảm.

 

Thì ra con cái nhà giàu cũng phải chịu đựng nhiều thứ hơn người bình thường.

 

Thẩm Khinh Hàn cười gượng, ra vẻ kiên cường:

 

“Sau này đi học, gia đình không cho tôi quá phô trương.

 

“Mấy tên nhóc nhà nghèo thấy tôi có tiền lại dễ tính nên bắt nạt tôi.”

 

Anh như đang hồi tưởng về một chuyện rất xa xôi.

 

“Người có xuất thân như tôi, có rất nhiều chuyện không thể tự mình lựa chọn.”

 

Tôi chợt nghĩ đến anh và Lê Thiệu Huy, gật đầu tỏ ý thấu hiểu: 

 

“Đúng vậy.”

 

“Có muốn tôi giúp gọi Lê Thiệu Huy đến không?”

 

19

 

Nghe thấy tên Lê Thiệu Huy, đáy mắt Thẩm Khinh Hàn thoáng qua một cảm xúc kỳ lạ khó tả:

 

“Không cần.”

 

 

Bạn thân của Giang Ứng Hoài gọi điện cho tôi:

 

“Chị dâu, mau đến đưa anh Hoài về đi!”

 

“Từ lúc chị đi, anh ấy chẳng ăn uống tử tế, uống đến mức xuất huyết dạ dày rồi!”

 

Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào.

 

Tôi nghe thấy tiếng Giang Ứng Hoài đang say rượu làm loạn:

 

“Đừng gọi cho cô ấy!”

 

“Ai cho mấy người tìm cô ấy hả!”

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa như trút nước.

 

Đột nhiên, vạt áo tôi bị Thẩm Khinh Hàn kéo nhẹ. Vì sợ hãi, sắc mặt anh nhợt nhạt đến mức đáng sợ.

 

Thế nhưng đôi mắt đỏ hoe cụp xuống, trông không khác gì một chú cún con vô tội.

 

Anh khàn giọng, gần như cầu xin:

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page