Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 1: Xuyên Không

Chương trước

Chương sau

“Ta, Tô Liên Y, thề với trời, từ nay về sau sẽ không bao giờ hành y cứu người nữa!”

Vừa dứt lời, nàng chìm vào bóng tối, như thể vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.

Một giọng nữ hoảng hốt vang lên, sắc nhọn và run rẩy.

 “Thúy Nhi tỷ! Con mê trai đó chết rồi! Làm sao bây giờ!?”

Tô Liên Y vốn tưởng rằng sau đó sẽ là một thế giới tịch mịch vĩnh hằng. Nhưng không biết từ lúc nào, âm thanh ồn ào lại vang lên.

Trong cơn mơ hồ, Tô Liên Y cảm giác có ai đó khẽ chạm vào huyệt nhân trung dưới mũi nàng.

“A! Nó chết thật rồi! Làm sao đây, Thúy Nhi tỷ?”

Lại một giọng nói run rẩy vang lên, đầy sợ hãi.

“Chết… chết rồi…”

Người phụ nữ tên Thúy Nhi run giọng nói, cố giữ bình tĩnh: “Con tiện nhân này chết thì chết, chúng ta… chúng ta không biết gì hết, chưa từng đến đây!”

“Đúng, chúng ta chưa từng đến đây, mau đi thôi!” Những người khác vội vã phụ họa, rồi kéo nhau bỏ chạy, bước chân hoảng loạn.

Khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Tô Liên Y mới dám chắc không còn nguy hiểm, bèn nghiến răng chịu đựng cơn đau, gắng mở mắt ra.

Nàng… chưa chết!?

Khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, Tô Liên Y lập tức kinh hãi trợn to mắt.

Đây không phải bệnh viện! Đây là đâu!?

Đập vào mắt nàng là mái nhà đơn sơ, ghép bằng những tấm gỗ thô, không hề có trần, để lộ những xà ngang to sừng sững. Trong phòng hơi tối, chỉ có những tia nắng vàng lốm đốm len qua kẽ gỗ chiếu xuống.

Từ xà nhà có nhiều sợi dây thừng buông xuống, trên dây treo mấy chiếc giỏ tre đan theo lối thủ công cổ xưa.

Đảo mắt nhìn quanh, bên góc là bếp lò xây bằng gạch đất, trên bếp đặt một chiếc nồi sắt lớn, cạnh đó là chồng đĩa men trắng xếp ngay ngắn. Thoạt nhìn cũng biết nơi này chính là gian bếp.

Tô Liên Y lập tức cảnh giác. Đây không chỉ không phải bệnh viện, đây còn không giống thành thị… chẳng lẽ cô bị bắt cóc về vùng núi!?

Nàng cố gắng ngồi dậy, vừa nhìn thấy bàn tay mình, nàng sợ đến suýt thét lên.

Đây không phải tay nàng! Một bàn tay mập mạp, trắng trẻo, làn da mịn màng, nhưng rõ ràng là của một người… béo. Sao có thể so sánh với vóc dáng thon thả trước kia của nàng chứ?

Nàng cúi đầu nhìn xuống, áo vải thô màu xanh đất, thắt lưng đen, bên hông còn đeo túi vải thô. Cặp chân to và ngắn, đi đôi giày thêu màu xanh đất, tròn trịa và đầy đặn.

Bếp cổ thơ sơ, trang phục cổ, giày thêu cổ… nếu đây không phải phim trường, thì chỉ có thể là… cổ đại!?

Dù là bác sĩ hiện đại lạnh lùng đến đâu, lúc này đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Tô Liên Y vội sờ lên mặt, cảm giác toàn là thịt.

Đây là bếp, không có gương, nhưng bên cạnh cửa có một cái chum lớn. Nàng loạng choạng chạy ra, cúi đầu nhìn vào mặt nước. Trong nước phản chiếu khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Mái tóc dày gọn gàng, mấy ngày không gội nên bóng dầu. Khuôn mặt tròn vo trắng bệch như trăng rằm nhưng trên mặt có rất nhiều mụn, có mụn trắng, mụn đỏ, thậm chí có cả mụn đầu đen khiến người ta buồn nôn.

Đôi mắt to tròn, trong veo, mũi cũng khá cao…  Trên mặt không biết là má hồng hay phấn bột nữa? Hai đốm đỏ trên má là cái quái gì đây? Không thể không nói, khẩu vị của chủ nhân khuôn mặt này đúng là nặng thật.

Tô Liên Y sững người vài giây, rồi như bị sét đánh ngang tai: chủ nhân khuôn mặt này hình như chính… là nàng!? Nàng đã biến thành người này từ khi nào!? Là… mượn xác hoàn hồn!?

Đang mải kinh hãi chưa kịp hiểu chuyện gì, thì bên ngoài lại vang lên tiếng người:

“Ngươi nói Tô mê trai chết trong bếp à?”Là giọng một người phụ nữ lớn tuổi, chua ngoa và khó nghe.

“Đúng vậy, Lưu ma ma… đúng là chết trong bếp rồi, giờ phải làm sao?” Vừa rồi là giọng của Thúy Nhi.

Tô Liên Y lập tức cảnh giác, linh cảm nói với cô rằng bọn họ đang nói về nàng.

“Con ngốc này! Ngày thường khôn lanh bao nhiêu, hôm nay sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?” Lưu ma ma nói tiếp: “Nó muốn chết thì chết. Nhưng đừng để trong bếp, cứ quăng ra sau giếng sau nhà mà xử lý, đừng để ai biết!”

Tô Liên Y rùng mình nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Bọn họ định giết người diệt khẩu sao? Không, nói chính xác hơn là bọn họ đang muốn hủy xác phi tang, xóa sạch mọi chứng cứ.

Lưu ma ma dẫn theo một đám nha hoàn đến trước cửa bếp. Lúc này Tô Liên Y không còn đường thoát. Nếu để họ phát hiện nàng còn sống, nếu Thúy nhi phát hiện nàng còn chưa chết, liệu có bị ném xuống giếng để giết người diệt khẩu?

Nàng vừa mới thoát chết, không thể chết lần nữa! Muốn sống… phải tự cứu lấy mình!

Khi đám người bước vào, nhìn thấy Tô Liên Y đứng ở đó, tất cả đều sững sờ. Thúy Nhi hét lên như gặp ma: “Tô Liên Y, không phải ta giết ngươi đâu! Ngươi tự ngã đó, đừng tìm ta báo thù nha!”

Thì ra Thúy nhi tưởng nàng… đang giả chết báo oán!?

Ngay cả Lưu ma ma cũng bị bất ngờ, lùi lại một bước. Nhưng bà ta là người từng trải, nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Ngươi là người hay ma?” 

Tô Liên Y ứng biến nhanh nhạy, lập tức đáp lời, bắt chước giọng điệu cổ đại: “Lưu ma ma, dĩ nhiên ta là người rồi. Người sống sao hóa ma được chứ?”

Trong lúc nói chuyện, nàng cũng đoán ra được: Người phụ nữ này là Lưu ma ma, còn bản thân ở thế giới này cũng tên là Tô Liên Y.

Lưu ma ma khoảng năm mươi tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn, người thấp, ánh mắt sắc bén. chẳng khác nào một con ác quỷ đội lốt người.

Tô Liên Y thầm nghĩ, nếu nói ai giống ma thì bà này còn giống hơn mình.

“Thúy nhi nói cũng đúng, vừa rồi tôi chỉ bị ngất do ngã nhẹ thôi, làm sao mà chết được?” Tô Liên Y tươi cười tiếp lời.

Lưu ma ma trừng mắt nhìn Thúy nhi, trách nàng ta làm lớn chuyện.

Thúy nhi tức giận, lao đến tát một cái: “Con tiện nhân mê trai, giả thần giả quỷ hù dọa ta, ta đánh chết ngươi!”

Nhưng cái tát chưa tới đã bị Tô Liên Y nhẹ nhàng né đi, vừa khéo nghiêng người, tay ôm trán: “Ôi, đầu ta lại hơi choáng…” Cứ thế nhẹ nhàng hóa giải thế công.

Lưu ma ma nổi giận: “Thúy nhi! Ngươi đang coi thường Lưu ma ma sao? Còn dám làm càn trước mặt ta? Tô Liên Y còn sống nhăn răng kia, ngươi không thấy sao? Ngươi định ép Lý gia chúng ta vướng vào vụ giết người sao?”

Thúy nhi vội vàng thu tay, lui về bên Lưu ma ma, nở nụ cười lấy lòng: “Lưu ma ma bớt giận. Thúy nhi chỉ giỡn chơi với Tô Liên Y thôi. Sao có thể để Lý phủ chúng ta dính vào vụ án giết người chứ?”  Dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại khinh bỉ bà ta: Mụ già này chẳng phải giết người quen tay rồi sao, hơn nữa còn rất giỏi đối phó với người chết. Giờ tức giận như vậy chỉ vì sợ bị liên lụy thôi.

Tô Liên Y là bác sĩ, vô cùng nhạy bén. Nàng nhìn rõ từng hành vi và biểu cảm của họ.

Tô Liên Y vốn không phải loại phụ nữ yếu đuối, tay chói gà không chặt. Từ nhỏ đã học võ, lên đại học còn tập Taekwondo để giảm stress. Nên cái né vừa rồi không phải ăn may, mà là phản xạ chuẩn xác.

Nàng âm thầm nhìn vào mắt Thúy nhi., tuy kiêu ngạo nhưng không có sát khí. Điều này chứng tỏ Thúy nhi sẽ không giết nàng diệt khẩu, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tô Liên Y, ngươi giúp ca ca mang rượu đến Lý phủ, giờ rượu đã giao, tiền đã nhận, thì đừng lởn vởn quanh phòng của Nhị thiếu gia nữa. Lý gia là danh môn vọng tộc của huyện Nhạc Vọng, không phải thứ nhà nghèo như ngươi có thể trèo cao. Hơn nữa, ngươi còn là người có phu quân, liệu mà giữ mình cho tốt.” Lời Lưu ma ma nghe có vẻ tử tế, nhưng giọng điệu đầy khinh miệt.

Tô Liên Y sững người: Giao rượu giúp ca ca? Lý phủ? Nhị thiếu gia? Trèo cao? Có phu quân rồi!?

 

— Ngoài lề —

Đây là truyện ngôn tình nông trại 1v1, chưa đọc thể loại này bao giờ đúng không? Là kiểu truyện ngôn tình không đau lòng, không ngược, không hiểu lầm v.v…

Tác giả có chồng mê game, suốt ngày ép cô ấy chơi cùng với ảnh. Viết truyện đã mệt gần chết còn phải chơi game căng não – đúng là hành xác chứ chơi gì!

Vậy nên, bộ truyện này ra đời, với mong muốn: Sau giờ học, sau khi tan làm, sau khi ru con ngủ, các cô gái đều có một thế giới để thư giãn, được cưng chiều, được quên hết mỏi mệt buồn phiền.

Tác giả luôn nỗ lực mỗi ngày, chỉ mong mang đến tiếng cười cho mọi người. Cùng cố gắng từng ngày!

Hết Chương 1: Xuyên Không.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page