Danh sách chương

Thế nào là vui quá hóa buồn? Lưu Lưu thật sự chỉ muốn cất tiếng hát một câu: Đây là nỗi đau thấu tận tâm can…

Vui quá hóa buồn chính là trạng thái của cô lúc này.

Nửa năm trước, khi bị dịch bệnh vây khốn phải ở nhà học trực tuyến, Lưu Lưu nhàn rỗi đến phát chán, bèn gọi mấy đồng học cùng nhau nghiên cứu ra một phần mềm mua sắm siêu tốc tại khu vực.

Nào ngờ lại được thầy dạy môn kỹ thuật thông tin để mắt, còn tiến cử bọn họ tham gia đại hội khởi nghiệp của học viện, kết quả lại đoạt được giải nhất!

Tinh thần cô càng thêm phấn chấn, sau đó Lưu Lưu liền đem phần mềm này đi đăng ký bản quyền, lấy chứng thư sáng chế cùng giấy chứng nhận giải thưởng nộp đơn xin quỹ khởi nghiệp của trường.

Đến khi tháng chín nhập học trở lại, phần mềm thử nghiệm kêu gọi đầu tư đã vận hành thành công, thậm chí còn kiếm được một ít tiền tiêu vặt.

Sau đó, sự việc giống như nước chảy thành sông. Lưu Lưu và đội ngũ của cô cầm bản kế hoạch khởi nghiệp dốc sức viết ra cùng thành tích thử nghiệm, một đường vượt ải, đánh đâu thắng đó, tiến vào tận cuộc thi khởi nghiệp toàn quốc của sinh viên, lại đoạt lấy giải nhất!

Đây chính là thành tích tốt nhất mà học viện địa phương vô danh này đạt được kể từ khi thành lập đến nay!

Mà như thế, vẫn chưa tính là vui quá đâu.

Vui cực chính là khi ban giám khảo có một vị doanh nhân mắt nhìn như điện, bằng lòng rót vốn cho dự án của bọn họ!

Mà khoản vốn ấy, chẳng phải số tiền nhỏ nhoi, mà là trọn vẹn bảy con số!

Khi ấy đầu óc Lưu Lưu choáng váng giống như từ trên trời rớt xuống một cái bánh vàng.

Vui cực rồi, thì bi thương cũng sinh ra.

Trên đường từ đại hội trở về, xe chuyên dụng mà học viện phái tài xế đến đón, lại đâm xuyên lan can cao tốc, lao thẳng xuống vực, lấy dáng rơi thẳng mà trầm xuống trăm trượng, nện mạnh xuống mặt sông lay lắt ánh tàn dương!

Hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy, trong lòng Lưu Lưu chỉ có một chữ: Lạnh. Cái lạnh thấu tim gan, lạnh lẽo khi biết sinh mệnh của mình sắp chấm dứt.

Đi tàu cao tốc chẳng phải tốt hơn sao, hà tất phải ngồi cái xe chuyên dụng của trường!

Nếu đi cao tốc, chắc chắn cô sẽ không quỷ dị mà rơi vào nơi này.

Lưu Lưu gắng sức nâng cánh tay mập mạp như gốc sen, trong ánh đèn mờ ám, cô trừng mắt nhìn bàn tay nhỏ bé kia, rõ ràng còn chưa bằng cái bánh bao trong nhà ăn trường học, vậy mà thịt lại trắng nõn, mềm phúng phính hơn hẳn.

Cô đã xuyên không rồi, xuyên vào thân thể một tiểu nha đầu bụ bẫm này.

Bụ bẫm quả là bụ bẫm, trắng trẻo quả là trắng trẻo, non nớt đến mức có thể vắt ra nước.

Nhìn bàn tay nhỏ này, đoán chừng cũng chỉ năm sáu tuổi.

Lưu Lưu chậm rãi quay đầu, thấy bên cạnh có một tiểu cô nương mặc cổ trang đang gục xuống ngủ say, lại chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm màn thêu trên giường gỗ, nước mắt lưng tròng.

Đây là cổ đại ư? Nhưng cô vốn là nhân tài ưu tú của thời “Internet+”, chuyên học về thương mại điện tử, học thêm thương vụ Anh ngữ cơ mà!
Nơi này có điện không?
Nơi này có Internet không?
Nơi này có thương mại điện tử vạn vật kết nối không?
Nơi này cần nhân tài thương mại điện tử không?

Nơi này có người ngoại quốc nói tiếng Anh hiện đại, để cô làm thương vụ xuyên quốc gia mà kiếm tiền của bọn họ không?

Nơi này có cha mẹ lải nhải đến mức khiến cô phát cuồng, bứt cả tóc ra không?
Giọt lệ lăn dài theo khóe mắt, thấm vào chiếc gối cứng dưới đầu, khiến Lưu Lưu càng thêm khó chịu.

Trời ạ! Một tiểu nha đầu bàn tay chưa lớn bằng bánh bao mà lại phải gối lên thứ cứng ngắc này để ngủ, cha mẹ nó không sợ con mình ngủ đến méo đầu hay sao!

“Két…”

Cánh cửa gỗ bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lưu Lưu vội nhắm mắt giả ngủ.

Giờ phút này hai mắt cô tối đen, chẳng biết gì cả, chỉ sợ bị người ta nhìn ra sơ hở.

Dù đã đổi không gian, đổi thân thể, nhưng được sống lại một đời, cô đâu nỡ sớm đoạn mệnh lần nữa.

Tiểu nha đầu Thư Thu đang nằm bò ngủ say bên cạnh nghe tiếng cửa mở lập tức bật dậy, lau khóe miệng còn vương nước dãi, hành lễ:

“Tam cô nương.”

Tam cô nương nhà họ Khương, Khương Mộ Yến bước tới giường, khẽ sờ trán muội muội, ngắm nhìn chốc lát, rồi lấy ra khăn lụa, dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cùng mồ hôi trên trán nàng.

Trên khăn tay ấy, Lưu Lưu ngửi được một mùi hương thoang thoảng.

Mùi hương này thật không tệ, nếu được đóng gói rồi đưa lên app của cô rồi bán ra thì chắc chắn sẽ bán chạy, lợi nhuận cuồn cuộn, sớm hoàn thành chỉ tiêu mà nhà đầu tư giao phó…

App của cô, vốn đầu tư bảy con số của cô…

Thấy khóe miệng muội muội khẽ run, Khương Mộ Yến ngạc nhiên mà vui mừng gọi:

“Lưu Nhi?”

Lưu Nhi? Cùng tên với cô à? Đây nhất định là một mối duyên phận đặc biệt… Lưu Lưu vẫn tiếp tục giả ngủ.

“Nước.”

Khương Mộ Yến thấy trán muội muội rịn mồ hôi, thì khẽ dặn dò.

Hết

Chương 1: Vui Quá Hóa Buồn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    ĐÀO

    Truyện mới đi cả nhàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Trả lời

You cannot copy content of this page