Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Mưa trút xuống thành phố như thác lũ, nặng nề và không khoan nhượng. Từng hạt mưa như những sợi chỉ bạc dệt kín màn đêm, làm nhòe đi ánh sáng nhấp nháy của các biển hiệu neon dọc con phố chính. Những dòng nước tràn ngập mặt đường, hòa vào ánh đèn xe tạo nên thứ ánh sáng lấp lánh kỳ ảo, tựa như một thế giới song song giữa thực và mộng. Trong chiếc taxi cũ kỹ đang chậm rãi lăn bánh qua giao lộ kẹt xe, Tô Mộc Dao ngồi ở băng ghế sau, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, lướt từng dòng văn trong một cuốn tiên hiệp chưa đọc xong.
“Tuyết rơi, trời sụp, thần tộc thức tỉnh… Ha, kịch bản cũ nhưng vẫn hút hồn.”
Cô khẽ bật cười, đôi môi cong lên mang theo vẻ tinh nghịch. Dưới ánh sáng mờ ảo của xe, gương mặt Tô Mộc Dao hiện toát lên vẻ tươi trẻ của tuổi đôi mươi, có phần ngây thơ nhưng lại ẩn chứa nét thông minh sắc sảo. Tô Mộc Dao là kiểu người luôn sống giữa ranh giới của lý trí và mộng tưởng – ban ngày cần mẫn làm việc như một nhân viên văn phòng mẫu mực, đêm về lại lạc bước vào những thế giới thần tiên, ma giới, cổ tích đầy biến động và huyền bí.
“Chuyến bay hoãn rồi, lại có thời gian cày thêm vài chương nữa.”
“Không tệ, ông trời cũng biết chiều người mê truyện.”
Cô nhìn ra ngoài. Mưa vẫn chưa ngừng. Những tia chớp lóe lên phía chân trời, báo hiệu một cơn bão lớn đang kéo đến.
Rồi…
“KÉÉÉÉTTT—!!!”
Một tiếng phanh chát chúa, sắc lạnh như lưỡi dao xé rách không gian. Tiếp sau đó là một chuỗi va chạm dồn dập: tiếng kim loại bị bóp méo, tiếng kính xe nổ tung, tiếng la hét hốt hoảng và… rồi bóng tối.
Toàn thân cô bị hất tung về phía trước, không kịp phản ứng. Cảm giác như có hàng ngàn lưỡi dao cắt qua không gian, xé toạc mọi giác quan. Giây phút cuối cùng trước khi ý thức vụt tắt, thứ cuối cùng Tô Mộc Dao nghe được… chỉ là tiếng tim mình đập thật to, rồi dần chìm vào hư vô.
Không còn tiếng mưa. Không còn ánh đèn. Không còn xe cộ. Không còn thành phố.
Chỉ còn một khoảng không vô tận. Lạnh lẽo. Trống rỗng. Và… vĩnh hằng.
Cô lơ lửng, như một linh hồn chưa kịp định hình. Không biết mình đang trôi hay chìm, đang sống hay đã chết. Không có giới hạn, không có phương hướng, không có thân xác. Chỉ có ý thức, như một hạt bụi bị thổi bay giữa dải ngân hà không tên.
Một câu hỏi vang lên trong vô thức:
“Đây là đâu? Mình… chết rồi sao?”
Câu trả lời không đến. Thay vào đó là một cơn đau. Nhói buốt. Như thể một sợi dây nào đó bị xé toạc.
Rồi…ánh sáng lóe lên!
“Khụ… khụ khụ…”
Một tiếng ho khan khe khẽ thoát ra từ cổ họng rát bỏng. Cảm giác đầu tiên là… đau.
Sau đó là… lạ.
Tô Mộc Dao từ từ mở mắt. Trước mắt cô là một đại thụ khổng lồ, vươn lên như muốn đâm thủng tầng mây. Những tán lá rộng che kín cả trời, tỏa xuống ánh xanh dịu nhẹ. Ánh sáng len lỏi qua những kẽ lá như vũ điệu của tinh linh. Không khí ở đây trong lành đến mức khiến phổi của cô như muốn nổ tung vì thanh tẩy quá mức.
Cô nằm giữa một bãi cỏ xanh mướt, mềm mại và thơm mùi thảo mộc. Xa xa có tiếng suối róc rách chảy, mùi hương hoa hòa vào linh khí mát lành, nhẹ như sương buổi sớm.
“Đây không phải bệnh viện… cũng không phải thế giới của mình…”
Cô đưa tay lên trước mặt. Đôi tay trắng xanh, thon dài, mảnh mai đến mức chỉ cần một cái siết nhẹ cũng có thể gãy gập.
Không phải tay nàng. Không phải cơ thể nàng.
Một chiếc váy trắng nhẹ như khói bao bọc lấy thân thể. Đơn giản mà tinh tế. Cổ áo thêu những đường nét hình hoa văn lạ mắt, nhưng nó không phải kiểu thời trang nào mà cô từng thấy trong đời thực.
Là… xuyên không sao?
“Giống… truyện quá rồi…” – Tô Mộc Dao khẽ rùng mình. Lý trí phản đối, nhưng trực giác mách bảo: Đây không phải giấc mơ.
“Ngươi tỉnh rồi sao, Mộc Dao Tiên Tử?” – Một giọng nam vang lên, dịu dàng và đầy trầm ổn. Cô quay đầu.
Bên cạnh nàng là một nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, gương mặt như điêu khắc từ ánh trăng: cao quý, thanh tao, nhưng không kém phần ôn nhu. Trên người là trường bào xanh ngọc, mái tóc dài buộc hờ bằng dây lụa, vài sợi vương trên vai, lấp lánh sương sớm.
Ánh mắt người trầm tĩnh, như mặt hồ mùa thu, nhìn thẳng vào nàng nhưng không mang bất kỳ dục niệm nào – chỉ có lo lắng và thiện chí.
“Ta là Huyền Thanh Đế Quân. Ngươi được tìm thấy trong Thâm Uyên Cốc, linh lực tán loạn. Suýt nữa… đã tẩu hỏa nhập ma.”
Thâm Uyên Cốc? Linh lực? Tẩu hỏa nhập ma?
Từng từ ấy như đinh đóng vào ý thức của cô. Làm gì có nơi nào tên như vậy ở thế giới hiện đại? Và nếu cô là “Tiên Tử”, vậy… cơ thể này thuộc về ai?
Một cơn đau đầu dữ dội đột ngột ập đến, hàng loạt hình ảnh vụn vặt loé lên trong tâm trí nàng: một hẻm núi sâu thăm thẳm, âm u, bị bao phủ bởi sương mù đen kịt; những cây cổ thụ cao vút chạm trời; một luồng khí đen kịt cuộn xoáy đang bao vây lấy một thân ảnh nhỏ bé, gầy gò, yếu ớt…
Là ký ức. Là tàn tích. Là chủ nhân cũ của thân xác này.
Tô Mộc Dao nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Cảm nhận rõ nhịp đập nơi ngực trái – tuy yếu, nhưng thật.
“Được rồi… nếu đã xuyên rồi…”
“Thì ta sẽ sống. Nhưng không phải là sống sót… mà là sống có ý nghĩa.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Huyền Thanh Đế Quân. Mỉm cười yếu ớt.
“Cảm ơn người đã cứu ta.”
Đó là câu nói đầu tiên của nàng… trong thế giới này.
You cannot copy content of this page
Bình luận