Khi nhận được cuộc gọi từ quản lý, Mộc Vũ đang được mấy người đàn ông vạm vỡ bận rộn vây quanh giúp cô buộc dây cáp thép. Chút nữa, cô sẽ phải thực hiện một động tác khó, dây sẽ kéo cô lên lơ lửng giữa không trung, rồi cô phải hoàn thành một cú xoay người ngang. Sau đó là nhào lộn hai vòng về phía trước, chuẩn xác như một vận động viên thể dục dụng cụ chuyên nghiệp.
Cảnh treo dây này, trong giới gọi là “treo dây võ thuật” (威亚), phiên âm từ tiếng Anh WIRE, là kỹ thuật dùng dây cáp siêu mảnh buộc lên người diễn viên, rồi nâng họ lên không trung, để họ thực hiện các động tác phức tạp như nhào lộn, né tránh, phi thân…
Khi quay xong, hậu kỳ sẽ xử lý xóa hết dấu vết dây cáp, lúc đó khán giả sẽ thấy diễn viên như thần tiên, tự do bay lượn giữa trời.
Giữa khung cảnh ồn ào, giọng nói chói tai của quản lý vẫn đâm thẳng vào tai cô. Mộc Vũ theo thói quen đưa điện thoại ra xa thêm ba tấc.
“Tiểu Vũ à, nghe nói em lại từ chối phim của đạo diễn Trần? Em có biết anh đã vất vả thế nào mới giành được cho em cơ hội này không?! Em chẳng qua chỉ là một nữ diễn viên võ thuật hạng hai, mỗi ngày trên đời này đều có vô số cô gái trẻ trung xinh đẹp xuất hiện, em lấy gì mà được phép kén cá chọn canh?!”
Lại là điệp khúc cũ rích ấy. Mộc Vũ nghe mà trong lòng bực bội. Cô ra hiệu cho đạo diễn võ thuật bên cạnh rằng đoạn tiếp theo mình có thể tự xử lý.
Vị đạo diễn võ thuật này biết rõ, dù Mộc Vũ không phải sao hạng A, thì trong giới hạng hai cô cũng thuộc dạng có thực lực. Đây không phải lần đầu hai người hợp tác, ông gật đầu hiểu ý, giơ tay phải ra làm một động tác ra hiệu OK.
Thấy xung quanh đã không còn ai, Mộc Vũ vừa cẩn thận siết chặt từng nút dây thép, vừa kiên nhẫn nói vào điện thoại: “Anh Lưu, em đã xem kịch bản của đạo diễn Trần rồi. Trong đó vai phụ phải bị một bầy sư tử đói rượt đuổi… Anh cũng biết mà, dạo này đầu gối em không ổn, em thật sự sợ có chuyện xảy ra.”
Không đợi quản lý lên tiếng càm ràm, Mộc Vũ đã không nhịn được, nâng giọng nói thêm:
“Hơn nữa, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không muốn đóng mấy cảnh đánh đấm này nữa. Anh có thể tìm cho em vài kịch bản có chiều sâu, có nội dung được không?!”
Nói xong câu đó, cô dứt khoát cúp máy.
Năm nay, cô đã không còn trẻ nữa. Những nữ diễn viên vào nghề cùng thời, người thì đã sớm rút lui khỏi dòng chảy hỗn loạn này, nếu không phải nổi đình nổi đám thì cũng đã nhanh chân tìm cho mình một đường lui: Hoặc lấy chồng giàu, hoặc gả cho mấy ông chủ tài chính.
Chỉ còn cô, vẫn còn đang chật vật đuổi theo một giấc mơ mơ hồ xa vời.
Hồi còn trẻ, nhờ khuôn mặt xinh đẹp mà cô được một người trong nghề phát hiện, cứ thế ngơ ngác bước chân vào giới giải trí. Nhờ gan lì, chịu khổ, cô lăn lộn bao nhiêu năm, nhan sắc cũng dần phai nhạt, cơ thể thì mang đầy thương tích. Đến nay, dù chỉ là một sao nữ võ thuật hạng hai, ít ra vẫn còn đủ sức trụ lại kiếm sống.
Cô luôn tin rằng, sau từng ấy năm lăn lộn, với khả năng diễn xuất của mình, ít nhất cũng có thể giành được một hai giải thưởng diễn viên.
Tiếc là những kịch bản gửi cho cô, ngoài vai nữ hiệp giang hồ thì cũng là tiên nữ giáng trần. Toàn là những vai cần đánh đẹp, chứ chẳng ai cần diễn thật.
Quản lý thì càng cay nghiệt hơn, nói thẳng không chút nể nang: “Nếu không phải còn có cảnh võ thuật cần cô, với cái tuổi này, đến làm ‘bình hoa’ cũng chẳng ai thèm, cùng lắm là đóng mấy vai bà quản nghiêm khắc bên cạnh hoàng hậu.”
Đạo diễn bắt đầu cầm loa gọi lớn, kéo Mộc Vũ về thực tại. Cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ rối bời, giơ tay vẫy lại đạo diễn. Ánh đèn mạnh lập tức chiếu thẳng vào mặt cô, chói đến nỗi khiến mắt cô hoa lên, mọi thứ trước mặt như nhòe đi.
Cô ép mình phải mở mắt, nếu không, lúc chiếu lên phim, sẽ là một cảnh nực cười khi diễn viên nhắm tịt mắt bay lên.
Khi mắt đã dần thích nghi với ánh sáng, cô mới nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt, bên cạnh đạo diễn là một cô gái dịu dàng, dáng vẻ nhỏ nhắn nép sát vào ông ta. Hai người vừa nói vừa cười, trông như thể chỉ đang chơi đùa chứ không phải đang quay một cảnh phim quan trọng.
Một cơn tức nghẹn bỗng dâng lên trong lòng Mộc Vũ. Chỉ mới năm ngoái thôi, cô còn đóng vai người mẹ trong một bộ phim tâm lý nghèo vốn, một người phụ nữ trung niên mất chồng, đứa con trai duy nhất lại mắc bệnh về mắt.
Cô thật sự đã dốc hết toàn bộ tâm sức để thể hiện nỗi đau đó, nhập tâm đến từng ánh mắt, từng hơi thở. Mà cuối cùng, thì sao…
Dù không phải là vai chính, nhưng nhiều nhà phê bình điện ảnh đều nhận xét rằng ánh hào quang của cô trong phim hoàn toàn lấn át nhân vật chính. Thậm chí, họ còn đồng loạt dự đoán rằng năm đó, giải Kim Phụng Hoàng cho Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cô chắc chắn xứng đáng giành được.
Nhưng cuối cùng, người đoạt giải lại là Trình Vãn, cô gái đang đứng bên cạnh đạo diễn cười nói vui vẻ kia. Cô ta bất ngờ nổi lên như một “con ngựa ô”, nhờ vai diễn một “bình hoa buồn bã” trong bộ phim thương mại của một đạo diễn quốc tế nổi tiếng mà chẳng hiểu sao lại ẵm được giải thưởng. Sau đó, Trình Vãn thuận thế lên như diều gặp gió, một bước nhảy vọt thành sao nữ hạng A.
Việc Mộc Vũ nhận lời đóng bộ phim truyền hình rẻ tiền, đầy sáo rỗng này – ngày ngày bị treo lơ lửng giữa không trung đến bốn, năm tiếng – kỳ thực cũng là một canh bạc. Cô muốn chứng minh rằng, cho dù trong phim do Trình Vãn đóng chính, cô – dù chỉ là vai phụ – vẫn có thể nổi bật hơn cả nữ chính.
Tiếng “ACTION!” vang lên. Mộc Vũ lập tức bị nâng bổng lên không trung. Dù đau nhức vùng eo và bụng, cô vẫn cắn răng chịu đựng, hai tay xoè dài theo làn tay áo lụa, nhìn từ xa, bộ cổ phục trên người cô như đang bay lượn, thần tiên thoát tục.
Theo đúng kịch bản, Mộc Vũ hoàn hảo thực hiện cú nhào lộn phía trước và cú xoay ngang trên không. Đáng lẽ lúc này đạo diễn phải hô “Cắt!”, chuyển sang cảnh tiếp theo, nhưng mãi không nghe thấy mệnh lệnh.
Cô cố gắng giữ vững thăng bằng giữa không trung, nghiêng đầu nhìn về phía đạo diễn. Ánh mắt cô bắt gặp Trình Vãn đang cười rạng rỡ bên cạnh đạo diễn, như thể mọi thứ chẳng liên quan gì đến cảnh quay đang diễn ra. Trợ lý đạo diễn vội vàng chạy tới thì thầm điều gì đó vào tai đạo diễn, lúc này ông mới giật mình nhìn lên Mộc Vũ.
Đạo diễn lập tức bật dậy, tỏ vẻ khó chịu, quát lớn: “Dừng cái gì mà dừng?! Ai cho cô dừng? Quay lại! Làm lại từ đầu!”
Nói xong, ông ta ngồi phịch xuống ghế, miệng vẫn lẩm bẩm chửi rủa: “Đúng là mấy loại diễn viên thế này, nửa nổi nửa chìm mà tưởng mình là minh tinh hạng A. Tuỳ tiện làm gián đoạn cả đoàn phim, bắt bao nhiêu người tốn công vô ích!”
Sắc mặt Mộc Vũ tái đi, nhưng cô không phản bác lời nào. Cô chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế, chuẩn bị cho lần quay lại.
Trong đoàn phim, trừ khi bạn là minh tinh quốc tế, còn không thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đạo diễn. Ở đây, đạo diễn chính là “hoàng đế”, còn một ngôi sao hạng hai như cô chẳng là gì cả, không thể động vào.
Bị thay vai giữa chừng là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ cần nói với bên ngoài rằng “lịch trình không khớp”, hoặc “tác phong ngôi sao”, là đủ để người đó bị gạt ra. Ở cái giới này, bôi đen một người lúc nào cũng dễ hơn nâng đỡ một người.
Trán Mộc Vũ bắt đầu rịn mồ hôi. Cô vẫn bị treo lơ lửng trên không, vì đạo diễn mãi không hô “quay”. Ngực cô nặng trĩu, khó thở – triệu chứng đã có từ rất lâu. Nhưng cô chưa từng dám đi khám. Ba mẹ cô đều mất vì bệnh tim, cô nghi ngờ bản thân cũng mang bệnh di truyền.
Ba mẹ luôn mong cô sớm ổn định, tìm một người đàn ông tử tế để kết hôn, sinh con, sống cuộc đời bình dị. Nhưng cô lại cứ ôm hy vọng giành lấy một chiếc cúp diễn xuất, như một phần thưởng an ủi cho những năm tháng cố gắng không ngơi nghỉ. Và rồi, khi giấc mơ đó còn chưa thành hình, bố mẹ đã rời xa thế giới này trong nuối tiếc.
Mộc Vũ nhìn xuống mặt đất ngày càng gần, như thể nhìn thấy gương mặt của ba mẹ…
Cô ngơ ngác nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra thế này…?”
Bên tai chợt vang lên tiếng hét hoảng hốt của người trong đoàn phim: “Dây cáp đứt rồi! Nhanh! Đệm an toàn!!!”
You cannot copy content of this page
Bình luận