Ta dẫn theo muội muội năm tuổi chạy trốn đến thành Lâm Giang.
Khi sắp ch3t’ đói, may gặp được Chu quản gia, một người lòng dạ từ bi.
Ông nói: “Phu nhân của ta thân mang bệnh nặng, muốn nhận một người con gái để an ủi cảnh quạnh quẽ bên gối.”
“Canh giờ của hai tỷ muội các ngươi đều rất hợp, nhưng một người có thể làm tiểu thư, còn người kia chỉ có thể làm nha hoàn.”
1
“Nha đầu, ngươi chọn con đường nào?”
Cha mất, đại bá nắm lấy tay ta, khuyên ta bán thân để lo ma chay cho phụ thân.
Ta gật đầu mà không nói lời nào.
Quay lưng liền cõng muội muội năm tuổi chạy trốn.
Khi đến thành Lâm Giang, chúng ta đã đói lả ba ngày trời.
Muội muội lén lấy một cái bánh từ quán ăn ven đường.
Chủ quán, một đại tỷ, đuổi theo chúng ta, trách:
“Một cái đã không đủ ăn, sao lại lấy hai cái?”
Muội muội đáp: “Một cái cho tỷ tỷ, một cái cho ta.”
Đại tỷ khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng.
Ta dỗ dành lấy cái bánh từ tay muội muội, trả lại cho nàng ta.
Ta cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, muội ấy quá đói. Ta sẽ dạy bảo muội thật tốt, quyết không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Muội muội tròn mắt nhìn cái bánh, nhưng rất ngoan, không nói thêm lời nào.
Muội ấy luôn nghe lời ta.
Đại tỷ không nhận lại cái bánh, chỉ vén mấy lọn tóc ướt mồ hôi bên thái dương, rồi thở dài:
“Lại đây, ta múc cho các ngươi chút canh nóng.”
Nàng ta dẫn chúng ta trở lại quán, lấy hai cái bát đất nhỏ, mỗi bát múc nửa phần canh.
Nàng ta dặn: “Canh nóng đó, cứ húp từ từ, không đủ thì nói ta múc thêm.”
Dứt lời, nàng ta quay lại nhào bột.
Muội muội đói quá, ăn hết cái bánh rất nhanh.
Ta lại bẻ nửa cái bánh trong tay đưa thêm cho muội.
Ăn no, muội ấy rúc vào lòng ta, ngủ thiếp đi.
Hai bím tóc dê nhỏ của muội khẽ rung lên theo nhịp thở.
Tiết tẩu nghĩ, không phải ngày nào cũng gặp được người tốt bụng cho bánh ăn, có lẽ đã đến lúc ta phải quyết định.
Đang mải suy tư, một lão nhân dáng vẻ như thầy đồ tiến đến, kéo vạt áo dài bằng vải xanh ngồi xuống.
Chủ quán nở nụ cười hỏi: “Lão bá, vẫn là một chiếc bánh cỏ giày, một bát canh như thường lệ sao?”
Lão nhân gật đầu, cười nhẹ: “A, Tiết tẩu tử, trí nhớ của ngươi thật tốt.”
Lúc này ta mới để ý, bên cạnh lò lửa có một cây cọc gỗ, trên đó treo một tấm vải, trên vải viết mấy chữ đen tuyền bằng mực:
“Quán bánh của Tiết tẩu.”
Lão nhân hướng về phía ta, chớp chớp mắt, rồi chỉ vào chính mình:
“Ta viết đó.”
Dáng vẻ lão trông rất hiền hòa, khiến ta phần nào an tâm hơn, gượng gạo đáp lại bằng một nụ cười mờ nhạt.
Bất chợt, một giọng nữ lanh lảnh vang lên từ đường phố:
“Chà chà, Chu đại quản gia, ngài có ăn mười cái bánh đường mỗi ngày cũng chẳng hao hụt gì, sao lại khổ sở ăn cái thứ như đế giày thế kia?”
Lão nhân không đáp lại.
Người phụ nữ vừa phe phẩy khăn tay, vừa kéo theo một làn hương đậm nồng.
Bà ta bước tới gần, giọng nói ngọt lịm:
“Chu đại ca, phủ các ngài chẳng lẽ không thiếu người làm? Cớ sao chưa từng chiếu cố đến việc làm ăn của muội thế này?”
Trong lòng ta lập tức hiểu ra.
Đây là một mụ bà mối.
Đúng loại người mà ta đang định tìm.
Thế nhưng dáng vẻ bà ta quá khôn khéo, trông không đáng tin cậy.
Một người râu tóc bạc phơ, bà ta vẫn gọi là đại ca.
Lão nhân khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, không màng đối đáp.
Mụ bà mối chẳng chịu từ bỏ, tiếp tục nói: “Phu nhân nhà ngươi bệnh tình thế nào rồi? Có lẽ chẳng qua khỏi mùa đông năm nay, phải không?”
“Nếu phủ ngài cần tái giá, ta đây có vài vị cô nương cực kỳ xinh đẹp. E rằng thời gian để tang không tiện, nhưng có thể lặng lẽ rước vào phủ trước cũng được.”
“Chu đại ca à, ngươi nếu chịu giúp chúng ta làm mối, ngày sau người này mất đi, tân phu nhân há lại để ngươi chịu thiệt thòi hay sao?”
Chu quản gia vẫn không đáp lời.
Người phụ nữ cười cười, cúi đầu rút từ trong lòng ra một túi hạt dưa.
Bà ta nhanh chóng cắn vài hạt, ánh mắt đảo quanh một vòng, rồi dừng lại trên người ta, lập tức sáng rực lên:
“A, nhìn đôi giày mòn thế kia, là dân chạy nạn chứ gì? Đi, theo ta đi làm việc!”
Nói rồi liền đưa tay kéo ta đi.
Lão nhân khẽ hắng giọng, đột nhiên mở mắt ra.
Tiết tẩu vội vã bước tới, nói: “Đây là biểu muội xa của ta, đến chơi vài ngày.”
Người phụ nữ hừ một tiếng từ mũi, phả ra luồng hơi lạnh:
“Đừng có lừa quỷ. Làm bánh của ngươi đi, việc của nha bà không phải chỗ ngươi xen vào.”
Bà ta nhéo thử cánh tay ta, cười nói:
“Ngươi chắc cũng mười ba tuổi rồi, nếu chê làm việc vất vả, làm tiểu thiếp cũng được!”
“Lư lão thái gia sắp mừng thọ tám mươi, trong nhà vàng bạc đầy như núi, đang tìm một tiểu di nương.”
Trong lòng ta đập thình thịch liên hồi.
Nếu không muốn cùng muội muội ch3t’ đói, chẳng lẽ phải dây dưa với loại người này?
Miệng bà ta đỏ như máu, trông tựa hồ có thể nuốt chửng ta, ngay cả xương cũng chẳng chừa lại.
Lão nhân lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước, quan huyện còn nhắc đến ngươi.”
“Tiểu thư Từ gia bỏ trốn theo người, chẳng phải do ngươi làm mối sao? Đang muốn bắt ngươi về thẩm vấn, xử tội bắt cóc đó!”
Người phụ nữ lập tức cứng đờ.
Bà ta cười gượng hai tiếng, rồi như cơn gió, vội vã bỏ chạy.
2
Bánh cỏ giày vừa ra lò, lão nhân chậm rãi húp canh, ăn bánh.
Muội muội dụi mắt ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn ta:
“Tỷ tỷ, vừa rồi có người nói chuyện, có chuyện gì vui không?”
Ta lắc đầu: “Nếu buồn ngủ, hãy ngủ thêm chút nữa đi.”
Đêm qua trong miếu đổ nát, lạnh lẽo buốt giá, nhân lúc trời còn chút nắng ấm, để muội ngủ thêm một lát cũng tốt.
Muội ấy cúi đầu xuống, nhưng chẳng bao lâu lại ngẩng lên, bĩu môi nói:
“Tỷ tỷ, nếu ta ngủ say, tỷ nhất định không được đi đâu nhé.”
“Nếu trên đường có gì náo nhiệt, tỷ nhất định phải gọi ta dậy đấy!”
Ta khẽ gật đầu: “Ngủ đi, ngủ đi, tỷ hứa với muội.”
Lúc này muội mới yên tâm nhắm mắt lại.
Tiết tẩu chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, lặng lẽ nhìn chúng ta.
Thấy ta quay đầu lại, nàng ta vén tạp dề lên lau khóe mắt, cười gượng:
“Lạ thật, sao thu sang mà vẫn còn gió cuốn bụi cát thế này?”
Thế nhưng, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghèn nghẹn, như thể nhớ lại điều gì khiến lòng đau xót.
Nàng ta kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hướng về Chu quản gia mà nói:
“Lão bá, ngài hiểu biết rộng rãi, hai đứa nhỏ này, ngài hãy giúp nghĩ xem nên làm thế nào đi.”
Tiết tẩu ngượng ngùng cười: “Vừa rồi ta nói dối, mà nói cũng chẳng khéo.”
Nói đến đây, nàng ta dịu dàng nhìn ta.
Ta hiểu ý, lập tức kể lại toàn bộ thân thế của mình.
Chu quản gia lặng lẽ lắng nghe, hồi lâu không nói lời nào.
Tiết tẩu tiếp lời: “Lão bá, ngài cũng biết, Vương tẩu là người có chút thủ đoạn. Việc buôn bán của nha bà* trong bốn phương tám hướng quanh huyện này, hầu như đều do bà ta nắm giữ.
Nhưng bà ta tâm địa độc ác, để vơ vét thêm chút bạc, ngay cả trẻ con cũng dám đem bán vào lầu xanh.”
(Nha bà: mẹ mìn)
Nói đến đây, nàng ta tức giận đến nghẹn lời.
Chu quản gia gật đầu, quay sang hỏi ta:
“Ngươi mười hai tuổi, còn nhớ bát tự sinh thần của mình không?”
Ta vội vàng đọc lên, rồi đọc thêm cả của muội muội.
Ông nhẩm tính trên đầu ngón tay, trầm ngâm nói:
You cannot copy content of this page
Bình luận