Danh sách chương

 

“Chị à, sớm muộn gì em cũng sẽ S trên giường của chị.”


Giọng cậu khàn khàn sau cơn dục vọng cuồng nhiệt, có lẽ còn lẫn chút mềm mại quyến luyến ngọt ngào.


Cố Dương bẩm sinh đã có đôi mắt đa tình, thêm gương mặt tuấn tú điểm vài phần sắc dục, đủ sức khiến không ít cô gái cùng tuổi và nhỏ tuổi hơn phải si mê.


Tôi đang mặc quần áo, chiếc sơ mi trắng đã bị vò nhàu và lấm bẩn, không mặc được nữa, tôi tiện tay ném nó vào sọt đồ bẩn, rồi kéo ra một chiếc áo thun từ tủ đồ.


“Cái gì mà S với chả sống, đang yên đang lành đừng nói mấy lời kiểu đó.” Tôi mặc xong áo thun, thuận tay rót cho mình một ly whisky, pha với nước soda, rồi ra tủ lạnh tìm đá viên.


Cố Dương la to phía sau lưng tôi: “Chị đừng tìm nữa, hôm qua em uống coca cho hết vào rồi.”


“Dùng hết rồi mà không biết bỏ thêm à?”


Tôi quay đầu trừng mắt nhìn cậu, bực mình đến mức cũng chẳng buồn uống rượu nữa, nặng nề đặt cái ly xuống bàn, nhặt đống áo quần cậu vứt bừa trên sàn, quăng trả lại lên người cậu:


“Mặc đồ vào rồi biến đi. Tôi còn phải làm kế hoạch, tối nay không có thời gian hầu hạ cậu.”


“Chị à, sao chị ngủ xong là lật mặt không nhận người vậy?” 

 

Cố Dương vò mái tóc rối bù, ngồi dậy đầy tủi thân: “Công việc thì để mai làm cũng được mà, ngày kia em đi tỉnh ngoài huấn luyện rồi, nửa tháng nữa mới được gặp chị đấy.”


Tôi đã mở máy tính, nghe vậy liền cười khẩy: “Tôi cũng muốn để mai làm chứ, nhưng ba cậu có đồng ý không?”


“Cho nên em mới nói, chúng ta nói chuyện này cho ông ấy biết đi, đỡ để chị ngày nào cũng cực như vậy!”


“Xin miễn. Thiếu gia, tôi đứng được ở đây là nhờ thực lực. Cậu mà hô hào kiểu đó thì chẳng khác nào bảo tôi nhờ ngủ với con trai ông chủ mà leo lên.”


“Bốp” một tiếng, Cố Dương đã đá đổ chiếc ghế gỗ nhỏ, giận dữ đứng trước mặt tôi, mắt đỏ hoe: 

 

“Chị à, lần nào chị cũng nói vậy. Trong lòng chị, rốt cuộc chúng ta là quan hệ gì?!”


Tôi thở dài trong lòng.


Còn có thể là gì, bạn giường thôi.


Chuyện này, tôi vốn tưởng Cố Dương hiểu rõ, nhưng dạo gần đây, cậu cứ kéo tôi đi xem mấy bộ phim ngốc nghếch, lại đòi đi công viên trò chơi, thủy cung, còn mua kẹo bông, viết thư tình cho tôi.


Tôi bắt đầu nghi ngờ, có khi đứa nhỏ này thật sự muốn yêu đương với tôi.


Cố Dương năm nay 19 tuổi, vừa vào năm nhất đại học, là con trai của ông chủ công ty tôi làm việc.


Tôi lên giường với cậu, ban đầu cũng mang chút ý đồ trả thù.


Trả thù lão cha Cố Chính Dương luôn mượn cớ công việc để sờ vai, vuốt đùi, chọc eo tôi, nói mấy câu tục tĩu, tặng đồ trang sức.


Để chứng minh tôi không muốn làm mẹ kế của một người đàn ông trưởng thành, tôi chỉ có thể phát triển một kiểu quan hệ khác với con trai ông ta.

 

2


Tôi vào công ty này năm tôi tốt nghiệp thạc sĩ.

 Năm đó tôi 24 tuổi, vượt qua hàng trăm ứng viên, còn thương lượng được mức lương hơn năm trăm ngàn một năm.


Số tiền đó đủ để tôi sống thoải mái ở một thành phố hạng nhất, miễn là không phải chu cấp cho gia đình.


Năm tôi 15 tuổi, ba mẹ sinh em trai, lại còn sinh đôi.


Họ tính toán rất giỏi: “Tần Chiêu, bảy năm nữa con tốt nghiệp đại học, lúc đó ba mẹ cũng đã già, hai em con vào tiểu học, vừa hay con lo cho chúng.”


Tôi chặn hết số điện thoại của người nhà, phớt lờ lời mẹ tôi khóc lóc “hai đứa em con không có tiền đi học”, cũng bỏ ngoài tai lời ba tôi nguyền rủa “loại con gái lạnh lùng độc ác như mày thì chẳng ai thèm lấy”, rồi xóa họ khỏi danh sách bạn bè.


Trước đó, khi chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà, tôi đã đưa cho họ hai trăm ngàn như phí đoạn tuyệt.


Từ lúc ấy, tôi xem như mình không còn ba mẹ nữa.


Sang tháng thứ hai đi làm, nhờ bản kế hoạch mang lại hàng triệu lợi nhuận cho công ty, tôi được chuyển chính thức sớm, và một năm sau thăng chức làm người phụ trách dự án.


Nếu không vì ông chủ Cố Chính Dương, con đường sự nghiệp của tôi có lẽ sẽ cứ thế thuận buồm xuôi gió, tiến thẳng một mạch.


Cố Chính Dương tuy đã lớn tuổi, nhưng giữ dáng tốt, ăn mặc phong độ, nhìn như mới ngoài ba mươi.


Không ít cô gái độc thân trong công ty đều có chút ý nghĩ với ông ta.


Trừ tôi.


Tôi không ngu. 

 

Một người đàn ông bốn mươi tuổi mượn rượu thổ lộ tâm sự với một cô gái hai mươi lăm, kể chuyện vợ mất sớm, một mình nuôi con vất vả cô đơn, lại còn tự nhận mình sống đoan chính – điều đó có nghĩa gì tôi rất rõ.


Cố Chính Dương thích tôi, mà cái thích ấy phần lớn là dục vọng chứ không phải rung động.


Tôi thì không muốn, dù có đồng ý với ông ta thì đường đi của tôi có thể sẽ suôn sẻ hơn.

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page