Anh trai thua cược, đem tôi gán cho kẻ thù không đội trời chung của anh ta làm “chim hoàng yến”.
Trước khi bước vào phòng, chỉ cách một cánh cửa, giọng cười nhạo của Lý Tẫn và đám bạn vang lên rõ mồn một.
“Mỹ nhân kế? Tôi thấy phải gọi là xấu nhân kế thì đúng hơn, Tưởng Cố Thức chẳng qua là một thằng to xác ngu ngốc.”
“Đợi em gái hắn tới đi, xem tôi chơi cô ta như thế nào!”
“Tôi bị cô ta PUA (*) á? Haha, làm gì có chuyện đó.”
(*) PUA = thao túng tâm lý.
Khoảnh khắc đẩy cửa vào, tôi ngẩng mặt lên.
Lý Tẫn hít sâu một hơi: “P là protect — bảo vệ, U là understand — thấu hiểu, A là accompany — đồng hành….”
“À đúng rồi, lúc nãy tôi nói tới đâu rồi nhỉ?”
1.
Trong phòng thoáng chốc rơi vào yên lặng, tôi đứng cứng tại chỗ, căng thẳng đến tim đập thình thịch, nhớ lại lời anh trai dặn——
“Lý Lý, sau khi em tới đó nhất định phải cẩn thận, tên Lý Tẫn đó lòng dạ độc ác, bienthai tột độ, căn bản không phải người!”
“Em nhất định phải tự bảo vệ mình, đợi anh trả đủ tiền là đón em về ngay!”
Khi đó, anh tôi ngồi trên giường bệnh, chân bó bột, mặt mũi sưng tím, mắt còn ngấn nước.
Nghĩ tới càng thêm sợ.
Nhưng vấn đề là…
Trước mặt có nhiều người như vậy, ai mới là “Lý Tẫn”?
Tôi quét mắt một vòng.
Người đàn ông ở góc phòng đang lười nhác tựa vào sofa, khí chất bất phàm.
Hẳn là hắn ta?
Tôi rón rén bước tới: “Anh, anh là Lý Tẫn sao? Xin chào, tôi là em gái của Tưởng Cố Thức — Tưởng Đạo Lý.”
Tôi còn cố nở một nụ cười lấy lòng: “Không hổ là Tiểu Lý tổng, đúng là rất có khí thế.”
Sau lưng có người bật cười: “Lão Lục, cô ấy tưởng anh là Lý Tẫn.”
Không phải?
Tôi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xin lỗi người vừa lên tiếng.
Người đó đeo kính gọng vàng, trông đầy vẻ mưu mô lão luyện, chẳng lẽ hắn mới là Lý Tẫn?
Tôi lại cười xòa làm lành: “Xin lỗi Tiểu Lý tổng, tôi đúng là có mắt không tròng, nhận nhầm người.”
Ai ngờ người ta càng cười lớn hơn.
Cổ tay bỗng bị một lực mạnh kéo giật lại, trời đất đảo lộn, tôi không biết đã ngã vào lòng ai.
Đùi người đàn ông rắn chắc, nóng hổi, tràn đầy sức mạnh.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt đen âm trầm.
Khuôn mặt phủ đầy vẻ khó chịu, giọng nói lạnh lẽo.
2.
“Đúng là giống hệt thằng anh vô dụng của cô, mở miệng ra là khiến người ta chán ghét.”
“Ngay cả kim chủ mà cũng nhận nhầm, cô muốn chết phải không?”
Thực ra, anh tôi không hề thảm hại như Lý Tẫn nói.
Anh ấy là một người anh rất tốt.
Từ hai bàn tay trắng đi lên đến bây giờ, anh ấy vẫn luôn thương tôi, cưng chiều tôi. Chỉ là vận may đầu tư hơi kém, nên mới để thua sạch toàn bộ tài sản vào tay Lý Tẫn.
Hôm đó, anh tôi quỳ dưới đất cầu xin Lý Tẫn rất lâu, xin nương tay cho nhà tôi, đến mức đầu đập xuống đất rách cả da.
Thế nhưng tên công tử phá gia chi tử này lại chẳng hề động lòng.
“Không trả được tiền thì lấy người thế chấp.”
Anh tôi kinh hoảng cực độ, ôm chặt lấy mông, ấp úng nói mình là đàn ông thẳng, cần thời gian chuẩn bị tâm lý.
Mặt Lý Tẫn sầm lại, đá thẳng vào chân anh tôi.
“Tưởng Cố Thức, mẹ nó, trong đầu anh chứa toàn thứ gì vậy, nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì?”
Cú đá đó làm gãy chân anh tôi.
Lý Tẫn không những không bồi thường, còn nhân cơ hội làm nhục anh tôi, bắt anh ấy ngày hôm sau phải tới công ty nhận việc làm bảo vệ để trả nợ.
Nhưng chân anh tôi đến còn không đi nổi, làm sao đi làm?
Rõ ràng là đang ép người vào đường chết.
Chỉ cần nghỉ một ngày, tiền lãi liền tăng gấp đôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận