Danh sách chương

Biến thành tang thi rồi, để sống sót, tôi bám lấy đội trưởng đội cứu hộ.

“Anh trai ơi, nghỉ ngơi thôi!”

“Anh ơi, anh ơi, anh ơi…” 

Tin tốt: Anh ấy thích tôi đến mức không thể kiềm chế được. 

Tin xấu: Anh ấy chính là người ở phía trên kia.

1

Trên đời này không có ai thảm hại hơn tôi. 

Không đúng, phải nói là không có tang thi nào thảm hại hơn tôi.

Khó khăn lắm mới vào được thành phố, vậy mà lại gặp phải đợt bùng phát virus tang thi.

Chiếc xe buýt tôi đang ngồi vừa tiến vào thành phố thì đã bị bầy tang thi bao vây, chỉ trong chớp mắt, xe bị xé thành từng mảnh vụn, những người trên xe, ngoại trừ tôi, tất cả đều chết.

Tại sao tôi là ngoại lệ? Bởi vì tôi đã cắn một con tang thi. 

Lúc đó tôi nghĩ, dù sao cũng chết, thà kéo theo một tên chết cùng, nếu không tôi chết cũng không nhắm mắt được.

Kết quả là tôi không những không chết mà còn biến thành một tang thi vẫn giữ được ý thức.

Nghĩ đến việc từ giờ phải sống chung với đám tang thi xấu xí này, tôi tức đến mức muốn phát điên.

Tôi xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem tôi không xử đẹp bọn họ thế nào!”

Nhưng đúng lúc này, đội cứu hộ xuất hiện. 

Một nhóm hơn chục người, ai nấy đều cầm súng, có súng dài, súng ngắn, lớn có, nhỏ có.

Trong đó có một người đàn ông cao ráo, chân dài, cầm súng máy, không nói một lời liền quét sạch đám tang thi xung quanh tôi.

Xử lý xong đám tang thi, anh ta sải bước tiến về phía tôi, khí thế mạnh mẽ.

Hai chân tôi mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Lời cầu xin tha mạng còn chưa kịp nói ra, anh ta đã lên tiếng trước: “Anh không sao chứ?”

Giọng trầm thấp, từ tính, nghe còn khá dễ chịu.

Nhưng tôi thực sự quá sợ hãi, nói chuyện lắp bắp: “Tôi tôi, tôi tôi tôi, tôi, tôi không, không không không, không sao.”

Anh ta cẩn thận kiểm tra cơ thể tôi, phát hiện không có vấn đề gì, rồi nói vào bộ đàm trên người: “Có người sống sót, là nam.”

Vậy là anh ta không phát hiện ra tôi là tang thi sao?

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì tiêu đời rồi.

“Tôi có thể đi được chưa?”

Anh ta gật đầu: “Có thể.”

Sau đó, tôi bị anh ta đưa đến một căn nhà siêu to khổng lồ, với tường sắt, sàn sắt, mái sắt, tóm lại là thứ gì cũng làm bằng sắt.

Nhưng… không phải ý tôi là thế này đâu. 

Tang thi tôi đây, coi như xong đời rồi.

Anh ta phát hiện tôi căng thẳng, khẽ cười: 

“Tôi không phải tang thi, không ăn thịt người, cậu không cần căng thẳng như vậy.”

Tôi liếc nhìn khẩu súng ngắn treo trên người anh ta một cách kín đáo, rồi yếu ớt nói: 

“Tôi không căng thẳng.” 

Chỉ là có chút sợ, sợ anh ta phát hiện tôi là tang thi, rồi nổ súng bắn chết tôi mà thôi.

Một lúc sau, anh ta lại hỏi: 

“Cậu tên gì?”

“Chu Tân.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi.”

“Người nhà cậu đâu?”

Tôi lập tức buồn bã: “Đều chết cả rồi.”

Mẹ tôi khi sinh tôi thì khó sinh, mất máu nhiều mà qua đời, còn cha tôi không lâu trước đây cũng qua đời vì ung thư phổi giai đoạn cuối.

Lần này tôi đến thành phố là để giúp cha hoàn thành tâm nguyện, tìm một người bạn thất lạc nhiều năm của ông.

Tôi đã nhờ người dò hỏi rất lâu mới có chút manh mối, vậy mà còn chưa kịp gặp người đó, virus tang thi đã bùng phát.

Có lẽ thấy tôi quá đáng thương, anh ta xoa đầu tôi, nói: 

“Tôi là Lục Cần, từ giờ chúng ta là người một nhà.”

Những đồng đội của anh ta cũng rất nhiệt tình, liên tục hỏi han quan tâm tôi, khiến chứng sợ giao tiếp của tôi lại phát tác, chỉ biết cười ngốc nghếch suốt cả buổi.

Cùng được đưa về với tôi, ngoài những người sống sót, còn có hai con tang thi, một nam một nữ.

Tôi có chút tò mò, đứng xa xa hỏi Lục Cần, người đang lau súng: 

“Làm phiền hỏi một chút, các anh bắt hai con tang thi đó làm gì vậy?”

“Để làm thí nghiệm.”

“Làm thí nghiệm?”

“Ừ, chỉ huy bộ phát hiện có tang thi biến dị, muốn sử dụng tang thi thường để so sánh với loại biến dị.”

Tôi giật mình kinh hãi: “Tang thi biến dị là sao?”

“Chính là những kẻ đã biến thành tang thi, nhưng vẫn chưa mất ý thức.”

Chết tiệt, chẳng phải anh ta đang nói đến tôi sao?

2

Tim tôi đập liên hồi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng có chút khó khăn.

Tôi nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Vậy các anh đã bắt được tang thi biến dị nào chưa?”

Lục Cần lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy các anh biết bọn chúng ở đâu không?”

Lục Cần tỏ vẻ thất vọng: “Hiện tại vẫn chưa rõ.”

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi lo lắng. 

Nếu bị bọn họ bắt đi làm thí nghiệm, chẳng phải tôi chết chắc sao?

Nhưng tôi vẫn chưa muốn chết, vì thế đã lên kế hoạch bỏ trốn. 

Kết quả, mỗi lần đều bị Lục Cần xách về.

Anh ta nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu rất chán, nhưng bên ngoài không an toàn, không được ra ngoài.”

Tôi muốn khóc mà không khóc được. 

Đối với tôi, không an toàn chính là bọn họ mới đúng, nhất là khi ai cũng cầm súng!

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page