Danh sách chương

Nam phụ là bạn thân của nam chính.

 

Ngày tôi nhận ra mình thích người bạn thân ấy, tôi đã tỉnh ngộ rồi.

 

Người bạn thân đó là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào, còn tôi chỉ là nam phụ chịu thương chịu khó.

 

Sau này anh ấy sẽ vì nữ chính mà trở mặt thành thù với tôi.

 

Cuối cùng, gia đình anh ấy hạnh phúc viên mãn, còn tôi thì nhận lấy kết cục bi thảm.

 

Hệ thống khuyên tôi nên từ bỏ tình cảm, tự bảo vệ mình.

 

Nhưng… tôi không thể.

 

1

 

Vào đầu mùa thu, khi tiếng ve vẫn còn râm ran, nữ chính của câu chuyện ngọt ngào này đã xuất hiện trong đời tôi.

 

Cô gái đến từ vùng sông nước miền Nam đứng trên bục giảng, cô tự giới thiệu bản thân với giọng nói ấm áp nhưng không hèn mọn hay kiêu ngạo.

 

Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, dễ thương, nhưng lại gây ra những cơn sóng gió trong lòng tôi.

 

Hình ảnh này lại y hệt như những gì giọng nói tự xưng là hệ thống đã tiên đoán.

 

Ngày nhận ra mình thích Tòng Dật, trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng nói máy móc.

 

Nó đã nói ra những điều khiến người ta khó tin.

 

Nói chung tôi và Tòng Dật đều là nhân vật trong một cuốn truyện tiểu thuyết ngôn tình ngọt sủng.

 

Tòng Dật là nam chính phải trải qua bao sóng gió và nhà tan cửa nát mới có thể đến được với nữ chính.

 

Còn với vai trò bạn của nam chính, tôi lặng lẽ bảo vệ nữ chính và cuối cùng kết thúc bằng cái ch.ế.t bi thảm.

 

Sau này tôi và Tòng Dật sẽ vì tranh giành nữ chính mà tranh đấu khắp nơi, cuối cùng chúng tôi trở thành người dưng không quen biết.

 

Hệ thống nói toàn những điều kỳ diệu, nhưng tôi chỉ nghe như nghe một trò đùa.

 

“Không bằng ngươi nói ta là Tần Thủy Hoàng luôn đi.”

 

Tiếng vỗ tay như sấm kéo tôi trở lại thực tại.

 

Cô gái đã hoàn thành phần giới thiệu bản thân, tên gọi cũng y hệt như hệ thống đã nói, Ôn Nguyệt.

 

Hai chữ ấy khiến trái tim tôi co rút.

 

Lúc này tôi mới nhận ra.

 

Tôi lại nhớ rất rõ những tình tiết tưởng như trò đùa ấy.

 

“Tòng Dật nhìn Ôn Nguyệt, ánh mắt hai người chạm nhau. Tòng Dật cảm thấy tò mò về học sinh chuyển trường này.”

 

“Tòng Dật chứng kiến cảnh Ôn Nguyệt lúng túng, trong lòng cảm thấy thương xót.”

 

“Ôn Nguyệt cùng Tòng Dật im lặng ngắm nhìn cùng một bầu trời sao.”

 

“Ôn Nguyệt nắm lấy tay Tòng Dật.”

 

Tòng Dật và Ôn Nguyệt.

 

Ôn Nguyệt và Tòng Dật.

 

Hai cái tên gắn kết sâu đậm nhất trong kịch bản, như thể được trời đất tạo ra, chỉ có thể là của nhau.

 

Còn tôi, từ từ mờ nhạt khỏi thế giới của Tòng Dật, không còn được anh ấy nhắc tới, thậm chí không còn xuất hiện trong kịch bản nữa.

 

Tôi cố chấp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ chính giống hệt như mô tả của hệ thống, để cố tìm kiếm điều gì đó khác biệt.

 

Nhưng lại bất ngờ gặp ánh mắt của một người khác.

 

Đó là Tòng Dật.

 

Tòng Dật cũng đang nhìn Ôn Nguyệt.

 

2

 

Tôi và Tòng Dật đã biết nhau từ rất lâu rồi.

 

Chúng tôi cùng tuổi, nhà anh ấy ở ngay cạnh nhà tôi.

 

Cha mẹ Tòng Dật rất bận, và không có nhiều con nít cùng tuổi trong khu phố chơi thân với anh ấy.

 

Anh ấy luôn đi một mình.

 

Buổi chiều năm đó, tôi ngồi trước cửa sổ kính của phòng khách, một lần nữa chứng kiến Tòng Dật cô đơn đi qua vườn nhà mình, tôi đã do dự mà mở cửa.

 

“Tôi… tôi không lắp được mô hình này, cậu có thể giúp tôi được không?”

 

Lúc đó, toàn thân Tòng Dật tắm trong ánh nắng trưa, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta không dám lại gần.

 

Khi tôi định bỏ cuộc, cuối cùng cậu bé với vẻ mặt lạnh lùng ấy đã có động thái mới.

 

Anh ấy bước vào sân nhà tôi, hòa mình vào những bụi hoa hồng leo rực rỡ.

 

Từ đó, tôi bắt đầu bám lấy Tòng Dật.

 

“Tòng Dật! Tòng Dật! Robot của tôi hỏng rồi.”

 

“Tòng Dật! Đến giờ đốt pháo rồi! Nhanh che tai tôi lại!”

 

“Tòng Dật… Tòng Dật…”

 

Tôi nghĩ Tòng Dật là người có thể giải quyết mọi vấn đề cho tôi.

 

Hành vi bám đuôi này tiếp tục cho đến khi tôi lên tiểu học.

 

Tôi làm quen với nhiều bạn cùng trang lứa mới, và dễ dàng hòa nhập với họ.

 

Lúc bấy giờ, vì tài năng xuất chúng mà Tòng Dật đã được lên lớp sớm.

 

Mỗi ngày tôi đều rủ bạn bè chơi đùa, chỉ đến khi mẹ nhắc nhở, tôi mới nhận ra mình đã bỏ rơi Tòng Dật.

 

“Con sẽ mất bạn Tòng Dật đấy.”

 

Lúc đó tôi còn nhỏ, nên nói lớn không suy nghĩ.

 

“Con không thiếu bạn, thiếu một Tòng Dật cũng chẳng sao.”

 

Câu nói này đúng lúc Tòng Dật được mẹ tôi mời đến nghe thấy.

 

Lúc ấy, Tòng Dật tỏ ra rất khoan dung, bày tỏ rằng mình hoàn toàn không để bụng.

 

Mẹ tôi khen ngợi anh ấy hiểu chuyện.

 

Anh ấy luôn được người lớn ca ngợi là nghe lời, ngoan ngoãn.

 

Bởi vì anh ấy không bao giờ khóc, làm ầm ĩ hay to tiếng.

 

Nhưng chỉ có tôi biết, tất cả những điều đó đều là giả.

 

Thực ra anh ấy rất biết gây sự!

 

Lúc mẹ tôi vừa rời đi, anh ấy liền bắt đầu nói mỉa tôi.

 

Anh ấy còn cố tình đến tiệc sinh nhật của tôi muộn nhất, sau đó nhìn mọi người trong phòng rồi cười nhạt.

 

“Nếu biết có họ đến, thì tôi sẽ không đến.”

 

Trước mặt người khác anh ấy ngoan ngoãn lắm, nhưng trước mặt tôi thì lại diễn sâu.

 

Dù biết anh ấy đang diễn, mỗi lần tôi vẫn giả vờ không nhận ra để dỗ dành anh ấy.

 

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”

 

“Cậu chính là người bạn tốt nhất của tôi, bạn tốt số một vũ trụ!”

 

Màn diễn quá đà của Tòng Dật nhận hậu quả.

 

Vì không đạt yêu cầu trong kỳ thi cuối kỳ mà anh ấy bị đưa trở lại lớp một để học lại.

 

Tôi và Tòng Dật lại trở về những ngày tháng không rời nhau.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page