Linh Và Tai Họa

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Khi sư phụ mang ta trở về tông môn, toàn bộ trên dưới trong tông đều hân hoan vui mừng, ngoại trừ đại sư huynh.

 

Hắn một mực cho rằng ta là yêu quái, muốn dùng kiếm chém ta ngay tại chỗ.

 

Ta vừa khóc vừa ôm chặt lấy chân đại sư huynh, nước mắt nước mũi giàn giụa, lấy tính mạng ra cam đoan mình không phải là yêu quái.

 

Thế nhưng, hắn vẫn đen mặt, tuyệt nhiên không hề dao động.

 

Hắn lấy ra kính chiếu yêu, mạnh mẽ áp lên mặt ta.

 

Trong lúc ta vừa lo sợ bất an, vừa thuận tiện thưởng thức dung mạo xinh đẹp của mình phản chiếu trong gương.

 

“Sư huynh, trên đời này làm sao có yêu quái nào đẹp như ta chứ.”

 

Hắn cười khẩy, thu lại kiếm trong tay, quay lưng để lại cho ta một bóng lưng cao ngạo.

 

“Nghĩ thì hay, nhưng chẳng đẹp được như tưởng tượng.”

 

… 

 

Toàn bộ tông môn trên dưới đều yêu quý ta.

 

Ngoại trừ đại sư huynh – Bùi Du.

 

Hắn chẳng những không thích ta, còn muốn giết ta.

 

Ta nghĩ mãi mà không hiểu, lần đầu tiên trong đời bắt đầu nghi ngờ pháp lực của chính mình.

 

“Chẳng phải đã định sẵn là ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao?”

 

Người gặp người thích có thể chưa chắc đúng.

 

Nhưng hoa gặp hoa nở lại là thật.

 

Trước khi đến tông môn, ta đã tự hạ một lời nguyền lên bản thân – bất kể ai nhìn thấy ta, đều sẽ không thể không sinh ra hảo cảm.

 

Các tỷ tỷ nói như vậy có thể tránh được rất nhiều nghi kỵ và rắc rối.

 

Nhưng Bùi Du vẫn luôn khẳng định ta là yêu quái, bởi lẽ ta thực sự không giống người thường.

 

Ta sở hữu dung mạo siêu phàm thoát tục, đôi mắt dị sắc mê hoặc lòng người, giữa trán lại điểm một hoa văn kim sắc kỳ dị.

 

Ai nấy đều không thể nhìn thẳng vào mắt ta mà nói rằng ta chỉ là một người bình thường.

 

Nhưng ta đích thực không phải yêu quái.

 

Ta đã nhiều lần giải thích với Bùi Du, nhưng hắn vẫn luôn không tin.

 

“Ngươi dám nói mình là người?”

 

Bùi Du không giết được ta, cũng đã chán ngán cảnh ta cứ nhảy nhót trước mặt hắn.

 

Nhưng ta thật sự không dám nói mình là người.

 

“Ngươi có thể lừa được trên dưới tông môn, nhưng không thể lừa được đôi mắt của ta. Sẽ có một ngày, ta nhất định giết chết tiểu yêu quái ngươi.”

 

“Dùng thanh kiếm của ta mà thề.”

 

Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, sau đó đeo kiếm rời đi.

 

Ta buồn bực ngậm miệng.

 

Sư tỷ bên cạnh liền vỗ về ta.

 

“Đừng để tâm lời của sư huynh, sư muội à, muội đáng yêu như thế, làm sao có thể là yêu quái được? Yêu quái đều xấu xí cả.”

 

“Ta biết, sư tỷ, sư huynh là người tốt, chịu để ta mặt dày ăn chực nhiều bữa như vậy, ta đã rất vui rồi.” Ta buồn bã nói.

 

Ta cứ tưởng ta và Bùi Du đã là bằng hữu “cùng ăn cơm” rồi, hóa ra chỉ là một phía ta tự mình đa tình.

 

“Sư huynh cả đời này ghét nhất là yêu quái, cho nên trong một vài chuyện có chút nhạy cảm và cực đoan.”

 

“Nào, sư tỷ xuống núi mua cho muội bánh quế hoa đây, ăn xong thì đừng buồn nữa nhé.”

 

Sư tỷ cẩn thận lấy ra chiếc bánh quế hoa được gói kỹ bằng giấy dầu.

 

Ta hào hứng nhận lấy, nước miếng không kiềm được mà trào ra.

 

“Sư tỷ thật tốt.”

 

“Biết ngay muội là tiểu miêu tham ăn.”

 

“Thật ra chúng ta đều rất thích muội, mặc dù muội cả ngày thích nghịch ngợm, luôn gây rắc rối, lại còn tham ăn…”

 

Ta cố nặn ra một nụ cười.

 

Sư tỷ, những lời này dường như không phải là lời khen ngợi.

 

“Nghe ta nói hết đã, muội hoạt bát đáng yêu như vậy, mang đến cho tông môn sự sống động đã lâu không có.”

 

Sư tỷ cười đùa, dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán ta một cái.

 

Kim văn giữa trán chợt lóe lên, nhưng sư tỷ lại không hề nhận ra.

 

Sư phụ nói với mọi người trong tông môn rằng, người nhặt được ta từ trong đống tử thi.

 

Tất cả mọi người đều rất thương cảm, công khai hay ngấm ngầm đều chăm sóc ta, không để ta phải làm bất cứ việc gì.

 

Dù rằng đó chỉ là một lời nói dối vụng về, thậm chí còn là chút hảo cảm ngắn ngủi do pháp chú mang lại. 

 

Ngày bị vạch trần chắc chắn sẽ vô cùng khó xử.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page