Lễ hội đèn Thượng Nguyên, tuyết rơi lất phất, mười ba con phố lớn đối diện cổng Chu Tước đèn đuốc sáng trưng.
Nếu có người đứng trên tháp Thông Thiên trong hoàng thành nhìn xuống từ trên cao, sẽ thấy luồng nhân khí hưng vượng cuồn cuộn hòa cùng ánh đèn rực rỡ, tạo thành một bức đồ đằng phức tạp chiếu rọi bầu trời, trấn nhiếp Cửu Châu. Dưới ánh sáng le lói của đồ đằng, đám yêu ma quỷ quái ẩn náu trong bóng tối đang bỏ chạy tán loạn.
Có những quỷ quái liều mạng muốn trốn khỏi thành, còn có những kẻ, thà mất mạng cũng muốn xông vào.
Cổng thành vốn nên đóng vào đầu giờ Tuất lúc này vẫn mở toang. Đám lính gác cổng từng người một đều mất hồn mất vía nhìn về phía mười ba con phố lớn, trong lòng tính toán sau khi tan ca liệu có kịp đi hội đèn cùng gia đình không.
Ngay lúc bọn họ đang lơ đãng, một bóng đen vụt qua, chín chiếc đèn lồng rồng treo trên cổng thành chợt lóe lên, khi ánh đèn bừng sáng trở lại, nơi ánh đèn chiếu tới không thấy một bóng người nào.
Chỉ có ở chỗ bóng tối của cổng thành là còn lưu lại vài giọt máu sẫm màu.
Cùng lúc đó, một thiếu nữ mặc bộ áo váy đơn bạc màu trắng thuần, lẻ loi đứng ở cửa hông phủ Tấn Dương Hầu. Những hạt tuyết li ti từ trên trời rơi xuống, trên lông mi nàng phủ một lớp tuyết mỏng, che đi vẻ hoang mang bất an trong mắt nàng.
Người gác cổng rời đi khoảng nửa khắc mới vội vàng quay lại, phía sau còn có một phụ nhân trung niên với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Phụ nhân đó vừa thấy Quý Thiền đã nhíu mày, bước lên phía trước, giọng điệu có vẻ rất lạnh lùng cứng rắn: “Đại cô nương, sao người lại đến đây?”
“Tiền ma ma, hôm nay là sinh nhật phụ thân, ta muốn…”
Lời nàng còn chưa nói hết đã bị Tiền ma ma cắt ngang, giọng đối phương lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Đại cô nương, người biết rõ hôm nay là sinh nhật Hầu gia, sao còn đến làm phiền? Chẳng lẽ muốn phá hỏng tiệc mừng thọ của Hầu gia sao?”
Quý Thiền nghẹn lời, khẽ nói: “Ta chỉ muốn gặp phụ thân một lát, nói với người vài câu.”
“Không cần đâu, cô nương vẫn nên nhớ kỹ thân phận của mình, người và Hầu phủ chúng ta không có chút quan hệ nào, Hầu gia tuyệt đối sẽ không gặp người đâu.” Bà ta nói xong định bỏ đi, lúc này đối diện lại có một nha hoàn mặt tròn đi tới.
Quý Thiền nhớ nha hoàn này, là nha hoàn thân cận do vị kế phu nhân Tiết thị kia mang đến, hình như tên là Xuân Hòa.
Xuân Hòa đi đến trước mặt hai người, nhìn Quý Thiền vài cái, rồi mới quay đầu hỏi Tiền ma ma: “Tiền ma ma đang làm gì vậy?”
Tiền ma ma tươi cười giải thích: “Còn không phải là Đại cô nương sao, cứ nhất quyết đòi gặp Hầu gia, bây giờ Hầu gia làm gì có thời gian gặp chứ.”
“Thì ra là vậy.” Xuân Hòa liếc mắt nhìn Quý Thiền, rồi mới nói: “Hôm nay Hầu gia quả thực rất bận, nhưng ta có thể đưa cô nương vào phủ trước rồi sẽ thông báo sau. Nếu Hầu gia không muốn gặp, cô nương chỉ có thể nhìn từ xa một cái, dập đầu một cái, như vậy cũng coi như trọn vẹn tình cha con nhiều năm giữa Hầu gia và cô nương rồi, như thế có được không?”
Quý Thiền cắn môi dưới, nhưng không cảm thấy đau. Nàng nghe thấy mình trả lời: “Được.”
Xuân Hòa mỉm cười, lúc xoay người, giọng điệu đột nhiên có chút nghiêm khắc nói với Tiền ma ma: “Đại cô nương trong phủ này là cô nương nhà chúng ta, chứ không phải người nào khác, Tiền ma ma sau này vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Vâng, vâng, xem cái đầu óc già này của lão nô, quả nhiên là không dùng được nữa rồi.” Tiền ma ma liên tục cúi đầu cười làm lành, không dám nói gì thêm.
Quý Thiền im lặng nhìn cảnh này. Đến giờ nàng vẫn không hiểu, tại sao mình lại ra nông nỗi này?
Mười mấy ngày trước, nàng vẫn là đích trưởng nữ của Tấn Dương Hầu, vậy mà chỉ trong chớp mắt, đã có một người tự xưng là nha hoàn thân cận mười tám năm trước của mẫu thân nàng tìm đến cửa, nói nàng không phải huyết mạch của Hầu gia, mà là con riêng do tiên Hầu phu nhân nhiều năm trước tư thông với người khác sinh ra.
Phụ thân nàng ban đầu không tin, chỉ cho người đuổi cái người gọi là nha hoàn đó đi, cho đến khi Tiết thị lên tiếng khuyên nhủ, bảo người nhất định phải điều tra rõ sự thật, để tránh làm ô danh của tiên phu nhân.
Đầu tiên, họ tìm người xác nhận thân phận của nha hoàn đó, rồi theo sự chỉ điểm của nha hoàn, họ tìm được bà đỡ đã đỡ đẻ cho mẫu thân nàng. Bà đỡ đó một mực khẳng định rằng khi nàng sinh ra là sinh non, nhưng lại không có vẻ gì là sinh non cả.
Chỉ bằng vài lời vu khống của những kẻ không rõ lai lịch này, sắc mặt cha nàng lập tức biến đổi.
Vậy mà ông không hề nghĩ rằng, mẹ sinh nàng sớm là do biết tin ông xuất chinh gặp phục kích bên ngoài, vì quá kinh sợ mà ra.
Sau đó, không biết bọn họ sắp đặt thế nào mà lại tìm được mấy hạ nhân từng phục vụ trong phủ khi nhà ông ngoại nàng chưa sa sút. Những người đó thề thốt quả quyết rằng đã từng thấy mẫu thân nàng hẹn hò riêng với nam nhân bên ngoài trước khi thành hôn.
You cannot copy content of this page
Bình luận