Mẹ tôi bị trẹo lưng, nói không làm cơm tất niên nữa, trực tiếp mời mọi người đi ăn hải sản buffet.
Nhưng chị họ đột nhiên chen vào, nói muốn đến cửa hàng của bạn trai cô ta.
Hai người bọn họ hợp tác diễn, muốn chúng tôi trả 15.800.
Chưa hết, còn cười tủm tỉm hỏi: “Dì nhỏ, con gái của dì làm việc ở thành phố lớn, chắc không đến nỗi không trả nổi chứ?”
1
Mẹ tôi là người rất sĩ diện.
Nghe thấy câu đó, theo phản xạ liền muốn cười gượng đồng ý thanh toán, may mà tôi nhanh tay ngăn lại.
Nếu đây là chuyện vô tình, chúng tôi còn có thể cùng nhau tìm cách, nhưng chị họ Dư Diêu lại nói như vậy, rõ ràng là có tính toán.
Nhà chúng tôi dựa vào gì mà phải ngoan ngoãn để cô ta chặt chém chứ?
Tôi trực tiếp lấy điện thoại của mẹ, cười hỏi cô ta.
“Câu nói này của chị họ thật thú vị, tôi ra ngoài làm việc chứ không phải cưới chị về làm vợ, còn phải bao luôn ăn mặc cho các người à?”
“Trước giờ đều là nhà chúng tôi đón Tết, chúng tôi là chủ nhà nên đãi khách, năm nay đã đến địa bàn của chị, các người cũng nên lễ phép đáp lễ chứ!”
Điều kiện nhà Dư Diêu không được tốt, nhiều năm nay luôn là khách quen trong nhà tôi, lần nào cũng vừa ăn vừa lấy.
Từ nhỏ tôi đã không thích họ.
Dư Diêu vừa đến là nước mắt lưng tròng, nói mình chưa từng ăn món này, chưa từng thấy món kia, rồi dì cả sẽ ôm cô ta, nói con bé không biết nói chuyện, liên tục xin lỗi.
Cuối cùng, những thứ mà cô ta nhắc đến luôn bị mẹ tôi nhét vào túi, để họ mang về hết.
Khi đó tôi không hiểu chuyện, chỉ biết mỗi lần dì cả đến, đồ của mình sẽ mất đi một nửa, giờ thì chỉ thấy buồn cười.
Trùng hợp quá, sao mỗi lần đến lại mang túi to như vậy?
Năm nay còn buồn cười hơn, vừa về nhà họ đã mỉa mai, nói tôi làm việc ở thành phố lớn thì giỏi lắm, đến nỗi người nhà bị đau lưng cũng không biết xin nghỉ phép về thăm.
Nhưng họ đã làm được gì?
Nói là thương mẹ tôi, nhưng có thấy ai giúp nấu bữa cơm nào đâu! Còn phải để mẹ tôi mời khách ra ngoài ăn!
Tôi muốn đi ăn set buffet 1.299, mẹ tôi lại không chịu, nhất quyết dẫn cả nhà chị họ đi ăn hải sản buffet 500 một người.
Tôi, mẹ tôi, chị họ, dì cả, dượng cả, năm người tổng cộng khoảng 2.500.
Ở thành phố nhỏ hạng bốn như quê tôi thì đã coi như là đãi ngộ cao cấp rồi.
Kết quả là chị họ nhất quyết nói bạn trai cô ta là chủ nhà hàng, bảo buffet hải sản đó vừa đắt vừa không ngon, muốn đến nhà hàng của bạn trai cô ta.
Chúng tôi còn chưa đồng ý, cô ta đã gọi điện qua bên đó, còn nhấn mạnh phải sắp xếp hải sản loại tốt nhất.
Lúc đó tôi đã muốn phát cáu, nhưng mẹ tôi kiềm lại, nói có lẽ chị họ muốn khoe khoang việc mình có bạn trai giàu, tiện thể để bạn trai thể hiện trước mặt gia đình.
Nhưng giờ thì sao?
Nhìn thái độ tự tin của cô ta, hóa ra cái bẫy bữa ăn này là để lừa chính người nhà?
Tôi cười nhạt, liếc qua bạn trai của cô ta, hỏi với vẻ thờ ơ: “Hơn nữa, đồ ăn là hai người tự gọi, hai người ăn, bây giờ lại xòe tay đòi chúng tôi trả tiền, không hợp lý chứ?”
Nói đến đây, tôi càng nghĩ càng tức.
Bữa này không phải không thể mua, ủng hộ việc kinh doanh của bạn trai chị họ cũng là chuyện thường.
Nhưng chỉ cần hóa đơn dưới 3.000, tôi sẽ không nói gì!
Lúc gọi món, tôi đã nói năm người không ăn được nhiều, chỉ cần một con tôm hùm Úc, một con cua nhiều chân là đủ rồi, không thể chỉ ăn hải sản, còn phải thêm chút thịt và món nguội.
Nhưng Dư Diêu lại nói đã đến rồi thì đừng nghĩ đến việc tiết kiệm tiền!
Cô ta gọi năm con tôm hùm Úc, nói mỗi người một con, còn thêm một con cua hoàng đế và năm bát “Phật nhảy tường”!
You cannot copy content of this page
Bình luận