Lấy Đâu Ra Con? 

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Nửa đêm bị tag trong nhóm cư dân, hàng xóm mắng tôi một trận té tát.

 

Nói rằng con tôi ngày nào cũng ồn ào đến phát đien, chưa kể còn cào xước cửa nhà họ.

 

Tôi ngơ luôn, vì tôi đang ở ngoài tỉnh, nhà làm gì có ai?

 

Tuy nói căn nhà đó đúng là nhà tân hôn của tôi, nhưng tôi còn chưa kết hôn mà, lấy đâu ra con?

 

1.

 

【Chủ hộ 1802, con nhà anh chị vẽ bậy lên cửa nhà tôi, lần trước tôi còn nhắc một câu. Giờ thì cầm d@o rạch thẳng luôn rồi! Người lớn trong nhà dạy con kiểu gì vậy?】

 

Chín giờ tối, chủ hộ 1801 tag tôi trong nhóm cư dân Hải Đường Uyển.

 

【Xin chào, hiện tôi đang đi công tác xa, trong nhà hoàn toàn không có ai. Hơn nữa, nhà tôi cũng không có trẻ con. Có khi nào anh nhận nhầm rồi chăng?】

 

【Hóa ra con nhà anh biết nói dối là do anh dạy đấy à? Ngày nào cũng có bao nhiêu người ra vào, mà còn bảo là nhà không có ai?】

 

Nói xong, 1801 gửi thẳng hình ảnh vào nhóm.

 

Trong ảnh, cửa nhà 1801 rõ ràng có một vết cào dài.

 

Chủ nhà 1804 và 1803 cũng lên tiếng.

 

[Thời gian gần đây tôi cũng thấy rất nhiều người ra vào nhà 1802. Có một đứa trẻ khoảng năm tuổi ngày nào cũng đi mua đồ với mẹ anh.]

 

Mọi chuyện dần trở nên đáng ngờ.

 

Tôi vẫn cẩn thận gọi điện cho mẹ.

 

Cúp máy, tạm dẹp nghi ngờ sang một bên.

 

Tôi kết bạn với chủ nhà 1801, sau khi xin lỗi thì lại hỏi thêm chuyện nhà mình.

 

Chủ 1801 quả quyết, mỗi ngày đều thấy có người ra vào nhà tôi.

 

Dưới sự xác nhận của mẹ tôi và hàng xóm, đúng là có một gia đình đang ở trong căn hộ cưới của tôi.

 

Nhưng không phải bất kỳ ai trong gia đình tôi cả!

 

2.

 

Hôm sau kết thúc chuyến công tác, tôi mang hành lý về nhà rồi lập tức chạy đến Hải Đường Uyển.

 

Vừa đến trước cửa căn 1802 thì thấy dán chữ hỷ đỏ chói, tôi tưởng mình lên nhầm tầng?

 

Lùi ra xem lại, không sai, đúng là căn của tôi – 1802.

 

Khóa mật mã ban đầu đã bị cạy phá, trên đó treo một ổ khóa to.

 

Tôi đẩy cánh cửa khép hờ, một mùi khai nồng nặc xộc ra.

 

Thấy đồ đạc quen thuộc bên trong, tôi mới dám chắc đây chính là nhà tân hôn của mình.

 

Ngày trước lúc trang trí, tôi làm theo đúng sở thích của bạn gái, chọn phong cách kem Pháp nhẹ nhàng.

 

Căn nhà vốn được trang trí tỉ mỉ, giờ đây bừa bộn không tưởng.

 

Gạch men trắng lấm lem dấu chân bùn đủ kích cỡ, sàn nhà vương vãi vỏ hạt dưa.

 

Càng đi vào trong, tôi càng giận, tức đến mức toàn thân run rẩy.

 

Căn nhà này tôi phải mất trọn một năm, từ lúc phác họa cho đến khi hoàn thiện.

 

Từng bước đều đích thân giám sát.

 

Ghế sofa da trắng hình đám mây bị cháy sém mấy lỗ to, thảm thủ công trắng có một mảng đã ngả vàng.

 

Tivi màn hình rộng 100 inch đặt trong phòng khách thì bị nứt ở giữa…

 

Tường sạch sẽ bị vẽ nguệch ngoạc những hình thù kỳ quái.

 

Trong nhà vệ sinh phơi đầy tã lót, trong chậu ngâm một chiếc khăn đã ngả màu vàng.

 

Cả nhà tắm bốc lên mùi hôi lạ.

 

Thấy cảnh này, tôi suýt lên cơn đau tim.

 

Căn nhà tân hôn tôi dày công xây dựng, chưa ở một ngày!

 

Vậy mà bị người ta phá khóa, chiếm dụng, rồi biến thành bộ dạng thế này!

 

3.

 

Tôi cố kìm nén cơn giận, trước tiên rút lui ra ngoài rồi gọi điện báo công an.

 

Để tránh người trong nhà chạy mất, tôi vẫn quyết định vào quay lại bằng chứng, dù sao đây cũng là tâm huyết của bố mẹ và tôi.

 

Tôi đẩy cửa vào, lấy điện thoại ra bắt đầu quay.

 

Đến cửa phòng ngủ, vừa mở hé cửa thì phát hiện bên trong có một người phụ nữ đang nằm trên giường, bên cạnh còn có một đứa bé sơ sinh.

 

Căn nhà tân hôn tôi mới sửa sang xong! Các người dám cạy phá khóa nhà, vào đây ở cữ luôn à?!

 

Nhà cửa xưa nay chỉ có “cho mượn để tang”, không ai cho mượn để sinh nở.

 

Chỗ tôi có một quan niệm: nếu mượn nhà người khác để sinh con, chủ nhà sẽ bị “giảm một người”! Nghĩa là người ta đã chiếm mất một chỗ trong vận số của gia đình anh.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page