Lớp tôi có một nam sinh đại học vẫn còn mặc tã giấy.
Cứ hễ căng thẳng là cậu ta không kiểm soát được việc đại tiện.
Cái tã giấy đó hai ngày mới thay một lần, mùi thật sự khiến người ta nhức đầu.
Khi chia nhóm, tôi xui xẻo bị phân vào cùng nhóm với cậu ta.
Bị mùi hôi làm cho choáng váng, tôi tặng cậu ta một gói tã giấy.
Hy vọng nếu cậu ta không thể kiểm soát được cơ thể, thì ít nhất hãy kiểm soát chuyện vệ sinh!
Ai ngờ cậu ta lại hiểu lầm là tôi thích cậu ta.
Thấy tôi đi chung với bạn trai, cậu ta liền cầm d*ao ch*ém tôi ch*ết ngay tại chỗ.
“Con đàn bà lăng loàn kia, vừa mới tặng tôi tín vật định tình, đã quay lưng nuôi trai lạ sau lưng tôi, đáng ch*ết!”
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày chia nhóm.
Tôi nhìn cô hoa khôi của trường, người đã bảo nhà Từ Hạo nghèo, xúi tôi tặng tã giấy cho cậu ta.
“Thưa cô, Khương Lâm nói cậu ấy muốn cùng nhóm với Từ Hạo.”
1
Trong tiết học Lập kế hoạch quảng cáo, giáo viên bảo chúng tôi chia nhóm tự do từ ba đến năm người để chuẩn bị bài thuyết trình PPT giữa kỳ.
Bốn người trong phòng ký túc xá của chúng tôi vốn dĩ ghép lại vừa đủ một nhóm.
Nhưng Khương Lâm lại nhanh chân chiếm mất vị trí của tôi.
Tôi đành lẻ loi không có nhóm.
Cùng rơi vào tình cảnh như tôi là hai nam sinh khác.
Một người nằm ngủ trong góc lớp, ngày nào cũng trốn học, có cậu ta hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Người còn lại tên là Từ Hạo, nổi tiếng là… vua tiêu chảy.
Hễ căng thẳng là cậu ta bị tiêu chảy, suốt ngày mặc tã giấy.
Hơn nữa, cái tã giấy đó thường hai ba ngày mới thay, mùi thật sự nồng nặc đến mức không thể chịu nổi.
Các bạn trong lớp thường đùa gọi cậu ta là “nam sinh mặc tã giấy”, cái “mùi đàn ông” đó khiến ai nấy đều phải đau đầu.
Khương Lâm đưa mắt nhìn qua lại giữa tôi và Từ Hạo.
“Sao nào, Tô đại học bá không muốn chung nhóm với hai người họ à?”
(“Học bá” là học giỏi, “đại học bá” là học siêu giỏi.)
“Là do không có tự tin vào bản thân, hay vì người ta có khiếm khuyết cơ thể nên cậu coi thường người ta?”
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cảnh tượng giống hệt kiếp trước, đã bị lời nói của Khương Lâm chọc tức đến mức tay run lên.
Một nửa là phẫn nộ, một nửa là sợ hãi.
Ở kiếp trước, chính vì hai câu này mà thầy giáo đang vội ra khỏi lớp đã vội vàng quyết định.
“Vậy thì cứ chia như thế đi, sau này phần thuyết trình PPT nhóm giao theo nhóm này, lúc học cũng ngồi theo nhóm cho tiện điểm danh.”
Thế là tôi bị buộc phải cùng nhóm với Từ Hạo.
Tôi chịu đựng cậu ta suốt hai tiết học, mỗi tiết đều bị mùi xông đến mức choáng váng.
Đến tiết thứ ba, Từ Hạo bị giáo viên chỉ định trả lời câu hỏi.
Cậu ta không trả lời được, căng thẳng quá nên tôi nghe rõ tiếng cậu ta… xả ra.
Vì tã giấy lâu ngày chưa thay, chất thải đầy ắp bên trong đã phình to như bong bóng, rồi vỡ ra, chất lỏng không rõ từ đâu chảy xuống theo chân cậu ta.
Mùi hôi chỉ trong chớp mắt đã lan khắp cả phòng học.
Tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, không nhịn được mà nôn khan tại chỗ.
Tôi đã định từ bỏ điểm chuyên cần của môn học này, nghỉ học không thèm học nữa.
Kết quả là giáo viên lại đột nhiên tuyên bố:
Lần này điểm PPT có đạt hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc có trượt môn vào cuối kỳ.
Mà nếu trượt môn thì tôi sẽ không nhận được học bổng.
Đối với một người xuất thân không khá giả như tôi thì học bổng rất quan trọng.
Vì vậy, tôi buộc phải ở lại lớp.
Lúc này Khương Lâm chạy tới, giả vờ làm người tốt.
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi nhé, lúc trước tôi chỉ thấy thương cho Từ Hạo thôi.”
“Vì tôi biết nhà Từ Hạo nghèo, cha mẹ không có tiền chữa bệnh cho cậu ta, đến cả tiền mua tã giấy cũng không có.”
“Nhưng tôi không ngờ lại khiến cậu khó chịu đến vậy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận