Vừa tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị thu nhỏ lại.
Trình Thư Diễn dùng kẹp cà vạt đo tới đo lui.
Cuối cùng, anh xác nhận một sự thật nực cười rằng tôi thậm chí còn không cao bằng chiếc kẹp cà vạt.
Thế mà anh lại tiếp nhận chuyện này rất tốt, chẳng hề có chút lo lắng nào.
Ngược lại, anh còn thích thú chọc chọc tôi mấy lần.
Cuối cùng, tôi phải trừng mắt lườm anh một cái thật s/ắc.
1.
Tôi ngồi trong chiếc thìa của Trình Thư Diễn, phồng má giận dỗi đối mặt với anh.
Trình Thư Diễn cố nhịn, nhịn mãi cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đổi lại một cái trừng mắt đầy s/ắc bén từ tôi.
Chỉ là, với chiều cao hiện tại, cái trừng mắt này chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Trình Thư Diễn đưa tay xoa xoa đầu tôi: “Được rồi, đừng giận nữa.”
Sáng sớm đã bị anh kéo ra khỏi chăn ấm, tôi tức đến mức trông chẳng khác nào một con cá nóc nhỏ.
“Em thế này ở nhà một mình, anh thực sự không yên tâm. Đến công ty rồi, em muốn ngủ thế nào cũng được, chịu không?”
Tôi giơ tay lên, cố gắng thể hiện chút cơ bắp nhỏ bé của mình, ám chỉ rằng tôi hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân.
Trình Thư Diễn không chút do dự đặt tôi vào trong một chiếc bát súp, sau đó nhìn tôi vẫy vẫy tay vùng vẫy muốn leo ra nhưng không được.
Đến lần thứ hai mươi tôi trượt xuống vì thành bát quá trơn, Trình Thư Diễn đã cười đến mức sắp không thở nổi, cuối cùng mới đưa ngón trỏ đến trước mặt tôi.
Sau đó, tôi liền cắn anh một cái thật mạnh.
Trình Thư Diễn cầm bút quanh năm, da ở đầu ngón tay cũng dày hơn chỗ khác một chút.
Cắn một cái, chẳng khác nào tấn công vô hiệu.
Anh lại tiếp tục dụ dỗ: “Đến đó anh sẽ mua cho em bánh ngọt ở dưới lầu, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Dưới sự dụ dỗ xen lẫn ép buộc của anh, tôi không tình nguyện mà theo anh ra ngoài.
Ghế phụ rõ ràng không còn phù hợp nữa, mà đặt tôi ở ghế sau thì Trình Thư Diễn lại không yên tâm.
Tôi chỉ vào vật trang trí trên xe, thành công thế chỗ con mèo chiêu tài.
Trình Thư Diễn nhìn tôi ngồi ngay ngắn đàng hoàng, suốt quãng đường nét cười trên mặt anh chưa từng biến mất.
Tên già này!
Cười càng nhiều, nếp nhăn càng nhiều!
Tôi thầm mắng trong lòng, nhưng kết cục lại phát hiện da anh vẫn nhẵn nhụi, hoàn toàn không có dấu hiệu tăng thêm nếp nhăn nào.
Lại càng tức hơn!
Đến công ty, Trình Thư Diễn chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình, còn tôi thì nằm ngủ ngon lành trong phòng nghỉ của anh, đắp chiếc khăn tay của anh.
Khăn tay thấm đẫm mùi nước hoa anh hay dùng, quấn lấy tôi từ cổ đến chân.
Cảm giác giống hệt như được anh ôm chặt trong lòng vậy.
Giữa lúc tôi đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng động.
“Trình tổng, phòng nghỉ có cần dọn dẹp không?”
“Có cần thu dọn rác giúp ngài không?”
Tôi lập tức tỉnh cả ngủ.
Xách theo khăn tay, tôi lao ra khỏi phòng nghỉ, đâm sầm vào bắp chân của Trình Thư Diễn.
Trợ lý Vệ giật nảy mình vì bị tôi dọa, nhưng anh ta cũng là một trong số ít người biết tôi đã bị thu nhỏ.
Dù sao thì, cái người nghĩ ra ý tưởng mua nguyên bộ đồ chơi búp bê Barbie cho tôi dùng chính là anh ta.
Nhìn thấy trợ lý Vệ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cứ tưởng nhân viên dọn dẹp vào quét dọn, lỡ như không cẩn thận một chút, có khi bị quẳng luôn vào thùng rác mất.
Trình Thư Diễn vươn tay nhấc tôi lên, thương lượng: “Anh sắp đi họp rồi, em cũng thấy đấy, để em một mình ở đây anh không yên tâm. Đi cùng anh nhé?”
Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, liên tục gật đầu.
Thế là Trình Thư Diễn liền nhét tôi vào túi áo vest trước ngực, thay thế cho chiếc khăn tay.
Chỉ là một cục phồng lên bất thường, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Trợ lý Vệ nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, dường như định khuyên can nhưng cuối cùng chỉ há miệng rồi lại thôi, không nói gì cả.
You cannot copy content of this page
Bình luận