Tự Có Gió Mát Đến Bên Em

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Khi yêu nhau nhất, Hứa Thuật Bạch đã nói với các anh em của mình rằng, nếu sau này cô dâu của anh ta không phải là tôi, thì họ nhất định đừng đến tham dự đám cưới của anh ta. 

 

Sau đó, Hứa Thuật Bạch kết hôn, cô dâu không phải là tôi.

 

Các anh em của anh ta thực sự đã không đến tham dự đám cưới của Hứa Thuật Bạch.

 

Sau lễ cưới, Hứa Thuật Bạch chất vấn họ. 

 

Người vốn dĩ luôn không ưa tôi lại giáng một cú đấm vào mặt Hứa Thuật Bạch, đôi mắt đỏ ngầu.

 

“Hứa Thuật Bạch, người phụ bạc tấm chân tình là đáng ch*ết nhất.”

 

01

 

“Tại sao người ch*ết lại là Nam Quyết?”

 

Ngày tôi ch*ết, Hứa Thuật Bạch chính thức công bố ngày cưới của anh ta và Lâm Tây.

 

Ngoài ba người chơi thân với Hứa Thuật Bạch, thì những người khác đều lần lượt gửi lời chúc phúc. 

 

Trong sảnh tiệc, khách khứa đông đúc, những cánh hồng đỏ lãng mạn trải dài khắp nơi, từ cửa ra vào kéo dài đến toàn bộ phông nền của sân khấu. 

 

Còn xa hoa hơn so với trước đây khi tôi và Hứa Thuật Bạch đính hôn.

 

Lâm Tây khoác tay Hứa Thuật Bạch, vẻ mặt có chút tủi thân.

 

“Thuật Bạch, mấy người anh em của anh đâu rồi?”

 

“Họ không thích em phải không, đến ngày quan trọng như thế này mà cũng không đến.”

 

Hứa Thuật Bạch nhìn đồng hồ đeo tay, lần lượt gọi điện thoại cho từng người.

 

Điện thoại không gọi được, ngược lại có không ít cuộc gọi quấy rối đến.

 

Hứa Thuật Bạch nhíu mày, lần lượt cho tất cả các số gọi quấy rối vào danh sách đen.

 

Sắc mặt của Lâm Tây có chút khó coi, từ khi mình xuất hiện bên cạnh Hứa Thuật Bạch, ba người anh em thân thiết của anh ta đã luôn giữ thái độ lạnh nhạt với mình.

 

Cô ta từng nghĩ rằng trong một ngày như thế này, bọn họ nhất định sẽ có mặt.

 

Dù sao đi nữa, bọn họ đã là anh em chơi thân với Hứa Thuật Bạch hơn mười năm trời.

 

Tôi bước theo sau Hứa Thuật Bạch, ánh mắt tùy ý quan sát Lâm Tây.

 

Tôi ngốc đến mức nào mà lại không nhận ra những biểu hiện bất thường của Lâm Tây ngay từ khi cô ta xuất hiện.

 

Lâm Tây cắn môi, bàn tay giấu sau lưng đang cầm chặt điện thoại.

 

Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện cuộc trò chuyện giữa cô ta và tôi.

 

[Nam Quyết, mười năm thì thế nào chứ?]

 

[Bảy ngày nữa chính là đám cưới của tôi và Thuật Bạch, cô có bản lĩnh đến không?]

 

Tôi thu lại ánh mắt, linh hồn xuyên qua cơ thể cô ta.

 

Thật muốn trả lời cô ta một câu, tôi có bản lĩnh đến, cô có bản lĩnh gặp không?

 

 Nhưng tôi đã ch*ết rồi.

 

02

 

Buổi tiệc kết thúc.

 

Hứa Thuật Bạch hiếm khi không đưa Lâm Tây về nhà mà lại đưa cô ta về căn hộ riêng của cô ta.

 

Trên xe, Lâm Tây nắm lấy cổ áo Hứa Thuật Bạch, đưa đôi môi mình áp sát môi anh ta.

 

“Tây Tây, anh đã uống rượu rồi.”

 

“Ngoan nào, chẳng phải em không thích mùi rượu sao?”

 

Hứa Thuật Bạch đẩy Lâm Tây ra, hoàn toàn không có ý định đi lên cùng cô ta.

 

Lâm Tây nắm chặt tay, hít một hơi sâu rồi bước xuống xe.

 

Trước khi cửa xe đóng lại, mắt Lâm Tây bỗng đỏ hoe: 

 

“Thuật Bạch, lễ cưới vẫn sẽ diễn ra như kế hoạch sau bảy ngày nữa đúng không?”

 

Có lẽ đàn ông luôn yêu thích những kẻ tỏ ra yếu đuối.

 

Cuối cùng, Hứa Thuật Bạch vẫn theo Lâm Tây lên căn hộ của cô ta.

 

Tôi ngồi trên nóc xe nhìn bọn họ dây dưa mờ ám, gió đêm hè không thể sưởi ấm linh hồn lạnh lẽo của tôi.

 

Yếu đuối, làm nũng.

 

Đây đều là những điều mà trước đây Hứa Thuật Bạch từng khinh thường nhất.

 

Ánh mắt tôi rơi vào đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, rồi buộc phải theo Hứa Thuật Bạch bước vào thang máy, cho đến khi đến căn hộ của Lâm Tây.

 

Sau khi vào nhà, Hứa Thuật Bạch tùy ý ném bộ vest lên sofa.

 

Lâm Tây không thể chờ đợi thêm, cô ta ôm lấy eo Hứa Thuật Bạch từ phía sau: 

 

“Thuật Bạch, em sợ quá.”

 

Sợ ư?

 

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tây.

 

“Sợ gì?”

 

Hứa Thuật Bạch xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô ta, để mặc đôi tay của cô ta lấn lướt.

 

“Sợ Nam Quyết thay đổi ý định.”

 

“Sợ anh sẽ đột nhiên không cần em nữa.”

 

“Sợ em không đủ tốt, không xứng với anh.”

 

Từ khi quen biết Lâm Tây, tôi chưa từng nghe thấy từ “sợ” phát ra từ miệng cô ta.

 

Hứa Thuật Bạch quay người lại, cổ áo sơ mi bị kéo hở, lộ ra một khoảng da lớn.

 

Lâm Tây nhón chân lên, hôn anh ta.

 

Hứa Thuật Bạch bật cười khẽ, đầy vẻ chiều chuộng:

 

“Sẽ không đâu, Nam Quyết sẽ không thay đổi ý định.”

 

03

 

Sự chắc chắn của Hứa Thuật Bạch khiến tôi thoáng chốc mơ hồ.

 

Trước đây, khi chúng tôi yêu nhau nhất, Hứa Thuật Bạch cũng rất chắc chắn.

 

Anh ta từng nói: “Sẽ không đâu, đời này Hứa Thuật Bạch tôi sẽ không bao giờ phụ Nam Quyết.”

 

Ngày hôm đó, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc mãi mãi.

 

Tôi và Hứa Thuật Bạch từ bạn cùng bàn thời cấp hai, học chung trường cấp ba, từ yêu nhau năm nhất đại học đến cùng nhau khởi nghiệp, mười sáu năm.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page