Chồng ơi!

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Trong tài khoản ngân hàng chỉ còn lại 250,41 tệ, tôi chụp màn hình và đăng lên vòng bạn bè để đùa.

 

“Con người này không muốn cố gắng nữa, còn chút khiếm khuyết, ra giá một vạn.”

 

Một phút sau, hộp thoại nhảy ra tin nhắn từ Giang Yến Lâm:

 

“Vui lòng nhận số tiền 100.000,00 tệ.”

 

Tôi: ???

 

“Kết hôn.”

 

“Mỗi tháng mười vạn.”

 

Hừ, tôi là loại người dễ bị tiền mua chuộc sao?

 

Tôi lập tức nhấn nút nhận tiền.

 

1

 

Tôi nghỉ việc không báo trước.

 

Trong một khoảnh khắc ấm đầu, tôi vỗ mạnh vào đùi và quyết định đá bay công việc của mình, cũng như đá bay ông sếp của tôi.

 

Kết quả của hành động bốc đồng chính là, sau khi trả tiền nhà xong, tài khoản ngân hàng của tôi chỉ còn lại 250 tệ 41 xu.

 

Ch*ết tiệt, làm càng nhiều càng nghèo, đây là chuyện bi thảm cỡ nào chứ.

 

250,41 tệ, đến số dư cũng đang chế giễu tôi thậm tệ, tôi đúng là một con gà mờ bị đời chơi thảm.

 

Nhưng không sao, không sao cả, với tư cách là một vận động viên lướt mạng chuyên nghiệp hạng nhất, tôi nhanh tay chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè để đùa một chút.

 

[Con người này không muốn cố gắng nữa, còn chút khiếm khuyết, ra giá một vạn.]

 

Một phút sau, hộp thoại nhảy ra tin nhắn từ Giang Yến Lâm:

 

[Vui lòng nhận số tiền 100.000,00 tệ.]

 

Tôi: ???

 

[Kết hôn.]

 

[Mỗi tháng mười vạn.]

 

[Để đối phó với phụ huynh, sau kết hôn hai bên không can thiệp cuộc sống của nhau.]

 

!!!

 

Hahahahaha! Hứa Kiều Nhất tôi cũng có ngày hôm nay sao?! 

 

Tình tiết trong tiểu thuyết mà tôi mơ tưởng suốt ngày đêm cuối cùng cũng xảy ra với tôi rồi?

 

Tôi là loại người sẽ bị tiền mua chuộc sao?

 

Tôi lập tức bấm nhận tiền.

 

Đúng vậy, tôi chính là loại người đó.

 

Với trái tim đang đập rộn ràng, tay run run, tôi ngay lập tức nhắn lại cho anh ấy:

 

[Được thôi, chồng à.]

 

Không thể từ chối.

 

Hoàn toàn không thể từ chối.

 

Nữ cường nhân chốn công sở này ai thích thì làm đi.

 

Cái công việc ch*ết tiệt này tôi không thèm làm nữa!

 

Con người nếu không có ước mơ, thì khác gì việc sống vô tư lự?

 

Đừng ai cản tôi trở thành một kẻ nằm dài ở nhà ăn không ngồi rồi mà vẫn có tiền!

 

2

 

Giang Yến Lâm – quý ngài mới nổi của thương trường, vừa giàu, vừa đẹp trai, lại vừa tài năng, giá trị tài sản lên đến hàng tỷ.

 

Còn tôi, chỉ là một nhân viên tép riu ở tầng đáy xã hội, toàn bộ gia sản của tôi… thôi, không nói còn hơn.

 

Anh ấy “dựa vào trăm triệu” để gần gũi mọi người, còn tôi chỉ là kẻ thân thiện vì nghèo khó.

 

Việc tôi quen biết được một người tầm cỡ như thế này, hoàn toàn là vì tôi từng theo chân sếp cũ đến gặp anh ấy để bàn chuyện hợp tác.

 

Nói chính xác hơn, là sếp cũ của tôi đã kiên quyết quỳ liếm anh ấy, và cuối cùng còn liếm thành công.

 

Giang Yến Lâm muốn cưới tôi, chỉ có hai khả năng:

 

Hoặc là đầu anh ấy có vấn đề, hoặc là anh ấy đang thực hiện công cuộc xóa đói giảm nghèo.

 

Nhưng dù lý do của anh ấy là gì, thì việc anh ấy chọn tôi giữa biển người mênh mông này cũng không ngăn được tôi cảm động đến phát khóc.

 

Tôi, Hứa Kiều Nhất, sắp trở thành một “tiểu phú bà” rồi.

 

Mỗi tháng mười vạn, nửa năm là sáu mươi vạn, một năm là một trăm hai mươi vạn.

 

Chỉ cần một năm thôi, là tôi có thể nghỉ hưu sớm rồi.

 

Tiết kiệm được bốn mươi năm đi đường vòng.

 

Biết đâu, một ngày nào đó, cha mẹ của Giang Yến Lâm hoặc mối tình đầu của anh ấy mang tiền đến sỉ nhục tôi, yêu cầu tôi rời xa anh ấy, tôi còn có thể kiếm thêm một khoản nữa.

 

Cưới! Cưới ngay lập tức!

 

Đừng nói chỉ là đối phó với phụ huynh, ngay cả việc lau sạch bia mộ tổ tiên mười tám đời của anh ấy đến mức có thể soi gương, tôi cũng làm luôn!

 

3

 

Buổi chiều hôm đó, tôi và Giang Yến Lâm lập tức chạy như bay đi đăng ký kết hôn.

 

Chủ yếu là tôi gấp, chuyện tốt thế này, dĩ nhiên phải nhanh chóng giải quyết, không thể để lỡ dù chỉ một giây.

 

Lỡ như anh ấy đột nhiên tỉnh táo lại mà đổi ý, chẳng phải tôi sẽ mất đứt mấy trăm vạn sao?

 

Chúng tôi không có tình cảm, cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, vừa bước ra khỏi cục dân chính là xong, ngay cả khu vực chụp ảnh bên cạnh cũng không thèm ghé vào.

 

Cầm cuốn sổ màu đỏ trong tay, lòng tôi như trút được gánh nặng, cả người rạng rỡ, đầy năng lượng.

 

Mười vạn mỗi tháng, làm sao mà không hăng hái được chứ.

 

“Giang tổng, anh cứ việc chỉ đạo, tôi nhất định sẽ tận tụy hết sức.”

 

Giang Yến Lâm mặt không vui: 

 

“Gọi tôi là gì?”

 

“Chồng ạ?”

 

Lúc này anh ấy mới hài lòng gật đầu: 

 

“Không tệ, sau này cứ gọi như vậy.”

 

“Vâng, anh vui là được.”

 

Tôi thừa nhận mình hơi xu nịnh, nhưng người trước mặt là “ba nuôi kim chủ” của tôi mà.

 

Đừng nói gọi anh ấy là chồng, chỉ cần anh ấy thích, bảo tôi gọi anh ấy là ông nội cũng không thành vấn đề.

 

“Thế bây giờ chúng ta làm gì đây?”

 

“Chuyển nhà.”

 

À đúng rồi, theo đúng tình tiết, chúng tôi phải sống chung mà.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page