1.
Khi Ôn Thanh Thanh xuất hiện trên bục giảng với dáng vẻ giản dị.
Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cô ta.
Không chỉ vì lần đầu tiên thi đã giành lấy vị trí nhất vốn thuộc về tôi, mà còn vì cô ta là học sinh nghèo duy nhất trong ngôi trường quý tộc này.
Làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế, đứng trên bục giảng còn khẽ run người.
Trông chẳng khác gì một hoa nhỏ cần được người khác bảo vệ.
Một cô gái như vậy, đối với các công tử ở đây mà nói, có sức hút rất lớn.
Nghĩ đến điều này, tôi nhìn về phía Trình Án.
Theo lời mẹ nói, Trình Án là nam chính trong sách, sẽ yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn tôi, chính là nữ phụ ác độc vừa giàu có vừa xinh đẹp trong sách.
Rõ ràng Ôn Thanh Thanh cũng biết điều đó, vậy nên cô ta cứ nhìn về phía Trình Án hết lần này đến lần khác, còn cố gắng chớp mắt mấy lần.
Nhưng Trình Án lại không hề nhìn chằm chằm vào cô ta như sắp đặt ban đầu trong tiểu thuyết, càng không phải yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên như trong truyện.
Ôn Thanh Thanh có vẻ không hiểu, vì vậy khi giáo viên hỏi muốn ngồi ở đâu, cô ta không hề do dự mà chọn ngay chỗ bên cạnh cậu ấy.
Sau khi ngồi xuống, cô ta vui vẻ chào hỏi, nhưng Trình Án chỉ lạnh lùng gật đầu.
Cô ta có thói quen cắn môi, đây là một hành động thường thấy ở nữ chính trong tiểu thuyết.
Trông vừa đáng thương lại vừa duyên dáng.
Nhưng Trình Án vẫn không bị lay động, lại nhìn về phía tôi.
Tôi nhận ra ánh mắt của cậu ấy, bèn mỉm cười một cái.
Chỉ như vậy thôi, Trình Án đã đỏ mặt, vội vã cúi đầu xuống.
Ôn Thanh Thanh nhìn theo ánh mắt của Trình Án, khi nhận ra đó là tôi thì nhíu mày.
Tôi quay người lại, khẽ nhếch khóe môi.
So với Ôn Thanh Thanh, tôi quen biết Trình Án lâu hơn, đã sớm hiểu rõ tính cách của cậu ấy.
Huống hồ, mẹ tôi từ nhỏ đã rèn luyện tôi các môn như thư pháp, khiêu vũ, cờ vây.
Dù Ôn Thanh Thanh xinh đẹp hơn, nhưng khí chất của cô ta vẫn thua tôi một bậc.
Tôi xinh đẹp, tài năng, lại có gia cảnh tốt, Trình Án thầm yêu tôi là điều bình thường.
Dù là nữ phụ ác độc, nhưng ánh hào quang của tôi không thể bị bốn chữ “nữ phụ ác độc” che lấp.
Mẹ nói đúng, chỉ cần chúng ta làm đủ tốt, chúng ta có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện.
2.
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết đến cụm từ “nữ phụ ác độc”.
Bởi vì mẹ tôi chính là một nữ phụ ác độc trong sách, bà ấy đã giải thích ý nghĩa của nó từ khi tôi còn bé.
“Nữ phụ ác độc là nhân vật trong sách cản trở nam chính và nữ chính đến với nhau. Họ thường cao quý, kén chọn, và không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Thật không may, mẹ của con chính là một nữ phụ ác độc.”
Hồi nhỏ, khi nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của mẹ, tôi không thể nào liên tưởng bà ấy với từ “ác độc”.
Vì vậy, tôi hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại là một nữ phụ ác độc chứ? Rõ ràng mẹ rất dịu dàng mà.”
Bà ấy ngồi xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Nhưng trong tay bút của tác giả, mẹ chính là một nữ phụ ác độc. Tất nhiên, mẹ đủ dũng cảm để không bị họ ràng buộc.
“Và mẹ cũng không nghĩ rằng ‘nữ phụ ác độc’ là một từ mang ý nghĩa xấu.”
“Họ thường xinh đẹp, giàu có, có khát vọng lớn và không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu. Điều đó chứng tỏ họ xuất thân danh giá, tầm nhìn cao, và có năng lực thực hiện vượt trội, đây đều là những phẩm chất rất đáng quý.
“Chỉ cần chúng ta kiên định với niềm tin, không dùng đến những thủ đoạn thấp hèn, chúng ta sẽ trở thành những người tuyệt vời.”
Khi còn nhỏ, tôi nghe những lời mẹ nói mà hiểu được đôi phần, nhưng cũng có phần không rõ.
Nhưng có vẻ như mẹ không mong đợi tôi phải hiểu hết, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Mẹ đã tự mình thay đổi kết cục của câu chuyện rồi. Bé cưng, con chỉ cần sống trong phần ngoại truyện hạnh phúc mà mẹ đã tạo ra là được.”
Hồi nhỏ, tuy không hiểu “ngoại truyện” là gì, nhưng tôi biết rằng suốt những năm tháng trưởng thành, mình luôn được mẹ bảo vệ rất tốt.
You cannot copy content of this page
Bình luận