Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi đến bệnh viện khám bệnh, ôm lấy chú nhỏ mà khóc, lại bị mẹ bắt gặp ngay tại chỗ.

 

Tôi muốn bỏ chạy, nhưng chú nhỏ lại nắm lấy tôi, nói:

 

“Không có quan hệ huyết thống, em sợ gì chứ.”

 

1

 

Năm đó tôi mười bảy tuổi, học lớp 11.

 

Cuối cùng cha mẹ tôi cũng quyết định ly hôn sau nhiều năm rạn nứt tình cảm.

 

Không ai muốn nuôi tôi, nhưng cả hai lại chỉ tay vào mặt nhau, mắng người kia không xứng đáng làm cha mẹ.

 

Sau nhiều lần cãi nhau, thậm chí đánh nhau, cuối cùng họ cũng đi đến thống nhất: Mẹ sẽ nuôi tôi đến năm mười tám tuổi, sau đó tôi sẽ chuyển sang sống với cha.

 

Chưa đầy vài tháng sau, tôi đã theo mẹ dọn đến sống trong nhà cha dượng.

 

Cha dượng là bạn học cấp ba của mẹ, rất giàu có, lịch sự, nhưng đối với tôi thì khá xa cách.

 

Ngày Đường Hà xuất hiện trong nhà, cũng là ngày vừa có kết quả thi cuối kỳ. Môn Vật lý của tôi vẫn chưa đạt điểm chuẩn…

 

Khi tôi đang đau đầu nghĩ cách giải thích kết quả với mẹ, thì cửa nhà được mở từ bên trong.

 

Một chị họ bên nhà cha dượng chuẩn bị ra ngoài mua pháo hoa, thấy tôi liền cười rồi kéo tôi vào:

 

“Chú nhỏ, cháu giới thiệu với chú. Đây là con gái của bác dâu lớn, tên Ngưng Ức.”

 

Sau đó, chị ấy quay sang tôi:

 

“Còn đây là người chú trẻ nhất bên nhà chúng ta, đang học Tiến sĩ chuyên ngành Vật lý tại ETH Zurich. Ngưng Ức, chị đã kể với em rồi đúng không?”

 

Hình như có kể, tôi mơ hồ nhớ chị ấy từng nói rằng chú rất thông minh nhưng tính tình thì rất khó chịu.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy.

 

Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đang được một nhóm anh chị em họ vây quanh.

 

Anh ấy cao, gầy, mặc một chiếc áo sơ mi lụa, đôi mắt và sống mũi đều rất đẹp.

 

Toàn thân toát lên vẻ lãnh đạm và có chút lười biếng.

 

Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng hơi cao, anh cởi hai cúc áo, để lộ xương quai xanh với đường nét vô cùng thu hút.

 

Hoàn toàn khác hẳn mấy thầy giáo Vật lý ở trường, những người đi giày thể thao mà lại mặc vest.

 

Anh ấy giống như kiểu nhân vật “nho nhã bại hoại” trong phim truyền hình.

 

Mãi mà tôi không nói được gì, anh nhướn mày, mở lời trước:

 

“Chào cháu, Ngưng Ức. Tôi là Đường Hà.”

 

Phát hiện mình đang thất thần, tôi vội vàng nói:

 

“Chào chú ạ.”

 

Chị họ mắt tinh, nhanh chóng rút tờ giấy thi từ tay tôi:

 

“Đây là gì thế?”

 

Tôi muốn giành lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

 

Con số 47 đỏ chót cứ thế hiện ra trước mặt mọi người trong buổi họp mặt gia đình.

 

Hơn nữa, đây lại là nhà của cha dượng.

 

Mẹ từng dặn dò ngàn lần rằng không được làm bà mất mặt, đặc biệt là ở nhà cha dượng.

 

Chị họ cũng có chút ngượng ngùng, ho khẽ một tiếng rồi trả lại bài thi cho tôi:

 

“Haha, sao lại là bài thi môn Vật lý thế này.”

 

Sắc mặt mẹ trở nên vô cùng khó coi, bà trừng mắt nhìn tôi một cái.

 

Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

 

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy Đường Hà nói:

 

“Trước đây tôi cũng từng đạt điểm số này.”

 

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, xung quanh mọi người còn ồ lên không thể tin được.

 

Đường Hà rất bình thản, hồi tưởng lại:

 

“Hồi tôi mới vào lớp 10, môn Chính trị của tôi từng được 47 điểm.”

 

Không biết cậu em họ nào kêu lên:

 

“Chú nhỏ cũng có lịch sử như thế này sao!”

 

Anh ta nhún vai:

 

“Thế nên mới nói, ông trời công bằng mà, đúng không?”

 

Chủ đề nhanh chóng chuyển sang câu chuyện “môn tự nhiên hay môn xã hội dễ học hơn”.

 

Không ai còn để ý đến kết quả học tập tệ hại của tôi nữa, sắc mặt mẹ cũng dịu đi.

 

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Từ đầu đến cuối, Đường Hà không nhìn sang phía tôi thêm lần nào.

 

Nhưng tôi bất giác nhớ đến lời nhận xét trước đây của chị họ về anh.

 

Hình như, tính anh ấy cũng không tệ lắm nhỉ.

 

Sau khi ăn xong, tôi chui vào bếp giúp mẹ rửa bát.

 

Chị họ lái xe mang về một đống pháo hoa, gọi tôi ra ngoài chơi.

 

Tôi xua tay:

 

“Không cần đâu, mọi người cứ chơi đi ạ.”

 

Khu vực rửa bát trong bếp đối diện ra ngoài, có thể nghe thấy tiếng cười đùa của chị em họ, còn thấy được ánh sáng lấp lánh của pháo hoa.

 

Khi lau khô nước trên chiếc bát cuối cùng, tôi xoay người định đặt nó lên giá.

 

Suýt nữa thì tôi va vào một người.

 

Đường Hà kịp thời đỡ tôi bằng một tay, tay còn lại của anh giữ chặt chiếc bát, không để rơi.

 

Tôi lẩm bẩm:

 

“May mà không vỡ.”

 

Mẹ từng nhắc nhở tôi rằng bộ bát đĩa trong nhà cha dượng rất đắt tiền, mỗi chiếc bát đều khác nhau, nếu làm vỡ một cái thì cả bộ sẽ mất giá trị.

 

Nhưng Đường Hà lại nói:

 

“Nếu vỡ mà bị mảnh sứ cứa vào tay thì sẽ rất đau đấy.”

 

Giọng anh trầm ấm, vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi.

 

Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đang nằm gọn trong vòng tay anh.

 

Trên người anh thoang thoảng mùi thuốc pháo, xen lẫn cảm giác lạnh buốt của gió đông.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page