Chị Em Tốt Cùng Nhau Kiếm Tiền

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

1.

 

“Chiều nay đi sân bay với anh.”

 

Giọng nói lạnh lùng của Ôn Dục vang lên bên tai.

 

Tôi kính cẩn đáp lại một câu: “Vâng.”

 

Đến giờ ăn trưa, tôi mở điện thoại lên và bắt đầu than thở với cô bạn thân.

 

[Trúc Trúc, cậu không biết đâu, ông sếp này phiền thật đấy. Nghe nói ‘bạch nguyệt quang’ của anh ta sắp về nước, còn muốn dẫn tớ đi để kích thích người ta nữa chứ.]

 

[Trời ơi, sếp của cậu đúng là đáng ghét. À đúng rồi, Nghiên Nghiên, chiều nay tớ cũng về nước đấy. Cậu đang ở thành phố nào? Chúng ta có thể gặp nhau luôn.]

 

Trúc Trúc là người bạn trên mạng mà tôi quen biết nhiều năm. 

 

Chúng tôi cùng tuổi, hồi cấp hai từng lang thang trên các diễn đàn. 

 

Đến khi lên đại học, cô ấy ra nước ngoài du học, nhưng điều đó không ngăn cản chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết, chuyên “bóc phốt” cuộc sống xung quanh nhau.

 

[Tớ ở thành phố A.]

 

[Ôi, hôm nay tớ cũng đến thành phố A đấy. Ngày mai gặp nhau nhé, Nghiên Nghiên!]

 

[Được, được. Nhưng hôm nay tớ còn phải gặp ‘bạch nguyệt quang’ trong truyền thuyết của ông sếp. Nghe nói cô ta rất xuất sắc, tính cách thì lạnh lùng, gương mặt cũng thanh thoát, chỉ có thể nhìn từ xa. Cô ta còn đi du học từ khi còn rất trẻ, giờ về nước để nắm quyền điều hành công ty nữa cơ.] 

 

Tôi vừa tò mò, vừa lo lắng liệu “bạch nguyệt quang” này có làm khó mình hay không.

 

Tôi là trợ lý của Ôn Dục, không chỉ quản lý công việc mà còn phải lo cả ba bữa ăn hằng ngày cho hắn.

 

Mọi người đều coi tôi là “keo dán” của Ôn Dục. 

 

Tuy vậy, để thể hiện sự coi trọng đối với tôi, mỗi lần tụ tập bạn bè hay tham gia tiệc tùng, hắn đều mang tôi theo cùng.

 

Họ định nghĩa tôi là: Bạn gái thế thân hèn mọn của Ôn Dục.

 

Nhưng thực chất, hắn chỉ trả tiền cho tôi, và tôi cũng chỉ phục vụ vì tiền. 

 

Nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, tôi thầm nhủ: nếu sếp muốn mình đi về hướng đông, mình tuyệt đối sẽ không nhìn về hướng tây dù chỉ một lần.

 

[Ê, Nghiên Nghiên, cậu cũng rất giỏi mà, đừng tự ti như thế. Ông sếp này thật sự khiến người ta khó hiểu. À đúng rồi, hôm nay hình như cũng có người đến đón tớ, là bạn thân từ nhỏ của tớ và bạn gái của anh ấy.] 

 

[Nhưng không biết sao lại mang cả bạn gái theo. Không lẽ coi tớ là bia đỡ đạn chăng?]

 

[Ôm một cái nào, Trúc Trúc. Hy vọng những chuyện phiền lòng này sẽ tránh xa chúng ta.]

 

Năm giờ, tôi và Ôn Dục ngồi trong xe.

 

Hắn vừa xem báo cáo, vừa nhàn nhạt hỏi: “Những thứ anh bảo em chuẩn bị, đã sẵn sàng chưa?”

 

Tôi gật đầu, lấy ra một tấm biển đầy màu sắc, trên đó còn viết: Chào mừng tiểu thư Bùi Trúc trở về nước.

 

Tôi hơi nghi hoặc nhìn Ôn Dục. 

 

Vẻ ngoài thì lạnh lùng như muốn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng bên trong lại là một chàng trai nhiệt huyết, thậm chí còn hơi “trẻ trâu”.

 

Hắn trông rất hài lòng, ánh mắt đầy tán thưởng khi nhìn tôi.

 

“Lát nữa em cứ cầm lên.”

 

Biểu cảm trên mặt tôi hơi co giật. 

 

Bảo đi in thì đã đành, giờ còn bắt mình giơ lên?

 

Mặt mũi của mình còn để đâu nữa đây?

 

Có lẽ hắn nhận ra sự bất mãn mãnh liệt từ tôi, liền lặng lẽ bổ sung một câu: “Thưởng cuối năm thêm một tháng lương.”

 

Tôi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đáp: “Chuyện nhỏ này, cứ để tôi lo!”

 

Đến sân bay, tôi đứng ở khu vực đón khách và lập tức giơ cao tấm biển.

 

Để làm việc thật chỉn chu, tôi còn chuẩn bị cả một chiếc loa nhỏ và đã thu sẵn giọng mình.

 

[Chào mừng tiểu thư Bùi Trúc trở về nước.]

 

Giọng điệu trầm ấm giống như chú bán hàng ở chợ đầu mối vang vọng khắp sân bay.

 

Và điều đáng sợ nhất là… nó còn được lặp đi lặp lại.

 

Lặp đi lặp lại… 

 

2.

 

Khuôn mặt vốn dĩ không biểu cảm của Ôn Dục lần đầu tiên xuất hiện vết nứt. 

 

Chậm rãi kéo giãn khoảng cách thành một khoảng khá xa.

 

Tôi chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ quan sát những người bước ra từ cổng.

 

Chẳng mấy chốc, một cô gái tóc đen dài thẳng mượt, đeo kính râm, trông rất cuốn hút xuất hiện. 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page