Chương 1:
11/01/2025
Chương 2:
11/01/2025
Chương 3:
11/01/2025
Chương 4:
11/01/2025
Chương 5:
11/01/2025
Chương 6:
11/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 11:
14/01/2025
Chương 12:
14/01/2025
Chương 13:
16/01/2025
Chương 14:
16/01/2025
Chương 15:
16/01/2025
Chương 16: Phiên ngoại: Tình cảm lặng thầm trong thế giới song song
16/01/2025
1.
Sau năm năm ngu ngơ, nhờ linh hồn tôi xuyên qua, cô bé năm tuổi tên Sầm Tuế Tuế cuối cùng cũng gọi được tiếng “mẹ” đầu tiên.
Nhìn người phụ nữ mặc áo bông hoa đang xúc động ôm chặt lấy mình trước mặt, tôi bất lực thở dài một hơi.
Xem ra con đường cải tạo này còn dài lắm.
Ngày đầu tiên xuyên qua, tôi đã phát hiện mình vào một thế giới trong sách và trở thành con gái ngu ngơ của một nữ phụ pháo hôi.
Đúng vậy, chỉ là một nữ phụ pháo hôi, thậm chí không được tính là nữ phụ chính.
Mẹ tôi tên Trần Tịnh Thù, một cái tên đầy nét thư hương, mang ý nghĩa tao nhã và đẹp đẽ.
Lúc nhỏ mẹ được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng đáng tiếc gia cảnh sa sút, vừa mới biết chữ thì đã phải nghỉ học, chịu đủ khổ sở.
Sau khi trưởng thành, mẹ quen cha cặn bã Ninh Quảng Sinh, giao hết toàn bộ gia sản cho chồng, để ông ta ra ngoài gây dựng sự nghiệp, còn mình thì mang thai ở nhà làm ruộng.
Dù trong suốt thai kỳ luôn cẩn thận, kiểm tra thai đầy đủ, nhưng khi tôi chào đời, vẫn vì một tai nạn y tế mà bị ng.ạ.t, dẫn đến b.ạ.i não.
Để chữa bệnh cho tôi, mẹ đã làm việc gấp đôi người thường, vay mượn khắp nơi, đến mức bán cả căn nhà.
Cũng chính lúc đó, cha cặn bã Ninh Quảng Sinh bặt vô âm tín.
Nhớ lại kết cục bi thảm của mẹ và nguyên chủ trong nguyên tác, tôi siết chặt nắm tay.
Vốn là một cô nhi không cha không mẹ, nay bất ngờ xuyên qua thế giới này, lại nhận được tình yêu vô điều kiện của mẹ, điều đó đã đủ để tôi không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mẹ an toàn.
Sau khi lập kế hoạch cẩn thận, để mẹ phối hợp, tôi cân nhắc nói cho bà aasy biết một phần sự thật: “Mẹ, đừng khóc nữa, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ.”
Tôi kể cho mẹ nghe rằng, năm năm qua mình sống trong trạng thái ngu ngơ là vì linh hồn đã tới một thế giới khác.
Ở nơi đó, tôi chứng kiến trọn vẹn cuộc đời bi thảm của bà ấy.
Sau khi không còn đường nào để đi, mẹ đành bất lực dẫn theo con gái, nhiều lần bôn ba mới tìm được Ninh Quảng Sinh.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, tia hy vọng cuối cùng trong lòng bà ấy tan biến.
Bà ấy luôn tự thôi miên mình rằng chồng vì bận việc nên mới không thể quay về nhà.
Ai ngờ, gã chồng không chỉ trở thành một ông chủ lớn, mà còn sớm ngoại tình và có một đứa con gái.
Thậm chí, đứa con này chỉ nhỏ hơn tôi có một tuổi.
Trong nỗi thất vọng tột cùng, mẹ hy vọng Ninh Quảng Sinh có thể nể tình huyết thống, cho dù không giúp chữa bệnh cho tôi, ít nhất cũng có thể cho hai mẹ con một bát cơm mà sống.
Thế nhưng, tình nhân của ông ta lại phá lệ giữ hai mẹ con tôi ở lại.
Mẹ cứ ngỡ là người phụ nữ ấy đã thức tỉnh lương tâm, nhưng không ngờ mục đích thực sự chỉ là để khoe khoang và sỉ nhục mà thôi.
Ninh Quảng Sinh vốn dĩ đã chán ghét người vợ quê mùa, không có học thức, lại càng khinh miệt đứa con gái bại não mà bà ấy sinh ra, nên dĩ nhiên chẳng hề muốn giúp đỡ.
Sau những ngày chịu đủ mọi sỉ nhục, mẹ ôm lấy tôi, quyết định rời đi.
Nhưng chính vào đêm tối tăm ấy, cú đẩy đầy ác ý của đứa con gái tình nhân đã chấm dứt sinh m.ạ.ng non nớt của tôi.
Sau cái ch.ế.t của tôi, mẹ hóa đi.ê.n, muốn báo thù bằng mọi cách, nhưng làm sao bà ấy có thể là đối thủ của kẻ lão luyện như Ninh Quảng Sinh?
Ngoài mẹ ra, không một ai nhớ đến cái c.h.ế.t oan uổng của một sinh mệnh nhỏ bé.
Mẹ phát đi.ê.n.
Tháng đầu tiên sau khi tôi qua đời, bà ấy bị Ninh Quảng Sinh vứt vào bệnh viện t.â.m th.ầ.n, chẳng khác gì vứt một món đồ phế thải.
2.
Nói đến đây, tôi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng nói ngây thơ trong sáng mà thốt ra: “Mẹ ơi, cái c.h.ế.t thật sự là một điều rất đáng sợ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận