Lại Có Nữ Nhân Xuyên Không

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Lễ cập kê hôm ấy, vị hôn phu của ta, Dự Vương, từ hôn ta giữa chốn đông người.

 

Bên người hắn dẫn theo một nữ tử, nói rằng nàng ta chính là nữ nhân tốt nhất trên đời, đời này ngoài nàng ta ra hắn sẽ không cưới ai khác.

 

Nàng ta đoạt lấy người ta yêu, hại ta thân bại danh liệt, lại nói rằng một nữ tử thời phong kiến như ta vĩnh viễn không thể thắng được nàng, một nữ tử độc lập của thời hiện đại.

 

Ta chỉ cười mà không nói.

 

Nữ chính do hệ thống chọn lần này đúng là không ra gì.

 

Dự Vương đến từ hôn, khi ấy ta đang may túi hương cho hắn.

 

Nghe tỳ nữ Thải Lan nói hắn dẫn theo một nữ tử, thẳng thắn nói rằng ngoài nàng ta ra thì sẽ không cưới, một đời một kiếp chỉ một đôi người.

 

Đầu kim liền đâm vào ngón tay ta, giọt máu đỏ rơi trên tấm lụa trắng, lại còn đỏ hơn cả đóa mai ta thêu.

 

“Cô nương, tay của người…”

 

Thải Lan hốt hoảng tìm thuốc để băng bó cho ta.

 

“Không sao.”

 

Ta cất túi hương, ném vào lò than, than nổ bắn ra một đốm lửa, nhụy hoa mai trên tấm lụa bị đốt thành một lỗ lớn.

 

“Cô nương, đây là thứ người đã mất ba ngày làm ra, sao lại ném đi?”

 

Thải Lan sốt ruột đưa tay định vớt ra từ trong lò than.

 

Ta giữ tay nàng lại:

 

“Bẩn rồi, thì không cần nữa.”

 

“Đưa ta tới đại sảnh.”

 

Thải Lan tức giận bất bình dẫn đường cho ta.

 

Khi ta đến nơi, Dự Vương Chu Hoàng đang cùng cô nương bên cạnh hắn trò chuyện rất vui vẻ.

 

Cô nương kia dung mạo không hẳn xuất chúng, trong số các tiểu thư kinh thành chỉ miễn cưỡng xem là thanh tú.

 

Nhưng đôi mắt của nàng ta lại vô cùng câu hồn, trong trẻo như nước, khiến không ai không chìm đắm vào đó.

 

Chỉ tiếc, lưỡi dao giấu không kỹ, tham vọng trong mắt không thể che giấu nổi.

 

Ánh mắt nàng ta nhìn ta như lưỡi dao sắc bén, phô bày toàn bộ sự sắc nhọn, ta tựa như một miếng thịt, nàng ta hận không thể lập tức chém lên người ta.

 

Chu Hoàng thấy ta đến, câu đầu tiên hắn nói chính là:

 

“Triệu Kiều Kiều, ta muốn từ hôn với ngươi.”

 

Ta còn chưa kịp mở miệng, thì cô nương kia đã vội vàng trách móc hắn:

 

“Điện hạ, ngài và Triệu tỷ tỷ vốn có tình nghĩa từ thuở nhỏ, sao có thể vì ta mà đoạn tuyệt mối duyên nhiều năm ấy?”

 

“Liễu Nhứ, nàng là tình yêu cả đời của ta. Đời này ta chỉ cưới nàng, cùng nàng một đời một kiếp một đôi người. Ngoài nàng ra, những kẻ khác trong mắt ta đều chẳng qua là bùn đất dưới chân.”

 

Ta nhìn thấy trong mắt Thẩm Liễu Nhứ ánh lên vẻ đắc ý.

 

Lúc nàng ta liếc sang ta, ánh mắt cao ngạo như đang nhìn một con kiến hôi đang vùng vẫy dưới đất, một thứ đồ chơi mà nàng ta có thể tùy ý điều khiển.

 

Những thủ đoạn như thế này, từ năm bảy tuổi ta đã khinh chẳng thèm dùng.

 

Nếu nàng ta không nói lời nào, giả làm kẻ câm, chỉ để Chu Hoàng tự mình đến đây chuốc lấy phiền phức, có lẽ ta sẽ đồng ý với việc từ hôn này.

 

Vốn dĩ, những thứ đã vấy bẩn, ta chưa từng giữ lại, bao gồm cả nam nhân.

 

Nhưng nàng ta không nên chọc giận đến ta.

 

Ta không vui, thì phải tìm lại gấp trăm ngàn lần sự thoải mái.

 

Ta cúi đầu, không nói lời nào.

 

Khi ngẩng đầu lên, trong mắt ta ngập tràn những giọt lệ đau khổ, thứ này so với diễn xuất chưa tới nơi tới chốn của Thẩm Liễu Nhứ, còn tốt hơn nhiều.

 

Ta khóc càng thảm, danh tiếng của Chu Hoàng vì thay lòng đổi dạ càng thêm nhơ nhuốc.

 

Mà ta thì có lỗi gì chăng?

 

Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử đáng thương, yêu mà không được đáp lại, lại vì thế mà đau lòng đến cùng cực, thậm chí lâm bệnh ngã xuống giường mà thôi.

 

Ta có thể có tâm tư xấu xa nào đây?

 

“Điện hạ, ngài thật sự muốn từ bỏ mối tình thanh mai trúc mã mười năm của chúng ta sao?”

 

Vừa nói, ta vừa đưa ra ngón tay bị kim đâm chảy máu khi thêu túi hương cho hắn lúc nãy.

 

Thải Lan lại càng bất bình, thay ta lên tiếng, kể rõ mấy ngày qua ta vì hắn mà thức đêm may túi hương, khâu y phục cực khổ ra sao.

 

Đúng như ta dự đoán, Chu Hoàng là kẻ ích kỷ vô tâm, căn bản chẳng hề xem trọng những gì ta đã bỏ ra.

 

Hắn trừng mắt nhìn Thải Lan, sau đó quay người hét lớn với ta:

 

“Bản vương đã nói rồi, đời này chỉ yêu mình Liễu Nhứ. Trước kia thanh mai trúc mã chẳng qua là tình nghĩa huynh muội, sao nàng lại cố chấp không chịu tỉnh ngộ?”

 

“Giữa ta và nàng không hề có tình cảm nam nữ. Trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba.”

 

“Sao nàng lại vô liêm sỉ như vậy, cản đường ta và Liễu Nhứ, còn tự biến mình thành kẻ thứ ba?”

 

Ánh mắt ta khẽ động. Thẩm Liễu Nhứ này, hóa ra là người xuyên không!

 

Chỉ có người xuyên không mới suốt ngày nói về tự do yêu đương, mới suốt ngày gọi kẻ khác là kẻ thứ ba.

 

Còn vì sao ta biết được ư…

 

Bởi vì trong tay ta, đã từng ch*ết hai kẻ như vậy rồi.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page