Mẫu thân của ta điên loạn cả một đời.
Trước khi qua đời, người lưu lại cho ta một gia sản kếch xù cùng một mảnh giấy, trên đó viết rằng:
“Cẩm nang sinh tồn trong truyện ngược”
Thứ nhất: Cấm nhặt nam nhân bên đường, đặc biệt là những kẻ mất trí nhớ. Nếu đã nhặt, hãy mau chóng đoạn tuyệt quan hệ. Nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Thứ hai: Nhân loại sở hữu một thứ gọi là “miệng”. Miệng không chỉ dùng để ăn cơm, mà còn dùng để nói. Khi bị người khác hiểu lầm, hãy lập tức dùng “miệng” để giải thích rõ ràng.
Thứ ba: Hãy nhớ rằng, báo ân có nhiều cách, nhưng tuyệt đối không bao gồm việc cưỡng ép thành thân rồi sau đó cố tình lạnh nhạt, áp bức, hành hạ. Nếu gặp phải trường hợp này, hãy mau chóng đào tẩu.
Hôm ấy, thị nữ của ta nhặt được một nam nhân bên đường.
Lúc nhìn thấy người kia, bất tỉnh sinh tử chưa rõ, Thanh Đào – người trước giờ vẫn điềm tĩnh, trầm ổn – bỗng nắm lấy tay ta mà rằng:
“Tiểu thư, người này trông thật đáng thương. Xin tiểu thư rộng lòng từ bi, cứu lấy hắn.”
Trong lòng ta lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Thứ nhất, sinh tử còn chưa rõ, vậy mà đã vội vã đòi cứu người.
Hành động hấp tấp này, quả nhiên không hợp với sự cẩn trọng thường ngày của Thanh Đào.
Thứ hai, ta vốn là một nữ tử chưa xuất giá, nếu tùy tiện ra tay cứu một nam nhân, chẳng biết thiên hạ sẽ đồn thổi khó nghe đến mức nào.
Thanh Đào, người hầu trung thành nhất bên cạnh ta, lẽ nào lại không nghĩ đến điều này?
Thứ ba, quan trọng nhất…
Ta chợt nhớ đến mảnh giấy mẫu thân để lại trước lúc lâm chung.
Trên giấy, từng hàng từng hàng chữ viết dày đặc, khiến ta đọc không thấu nghĩa.
Nhưng hàng đầu tiên thì khắc sâu trong tâm trí ta:
“Cấm nhặt nam nhân bên đường, đặc biệt là những kẻ mất trí nhớ. Nếu đã nhặt, hãy mau chóng đoạn tuyệt quan hệ. Nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
2
Ta còn đang ngẩn ngơ, thì Thanh Đào đã nhẹ nhàng nhảy khỏi kiệu, nhanh chóng chạy về phía nam nhân kia.
“Tiểu thư, diện mạo người này tuấn tú quá!”
Giọng nói của Thanh Đào đầy vẻ vui sướng cùng yêu thương.
“Nô tỳ sống chừng này tuổi, chưa từng gặp qua nam tử nào anh tuấn đến thế!”
Nghe vậy, ta khẽ nhíu mày.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại trước mắt bao người, mà nàng dám tiếp cận kẻ lai lịch bất minh, còn khen ngợi dung mạo hắn.
Hành vi như vậy, thật sự là Thanh Đào mà ta hằng quen biết sao?
Ta không khỏi nhớ đến ngày mẫu thân lìa trần.
Người đời thường nói, mẫu thân của ta là một kẻ điên.
Không biết tam tòng tứ đức, chẳng hiểu việc dạy con, hầu chồng.
Người lại còn dám xuất đầu lộ diện, như nam nhân mà kinh thương, tích tài.
Thậm chí, còn cả gan đề xướng “nam nữ bình đẳng”.
Người từng nói rằng: “Nữ nhân cũng có thể dựa vào chính mình mà sống tốt.”
Những lời đó, thiên hạ đều bảo là hoang đường.
Mẫu thân không chỉ nói, mà thực sự làm như vậy.
Người là nữ tử tài giỏi nhất thế gian, bất chấp những lời gièm pha, cười nhạo.
Bằng chính đôi tay mình, người trở thành phú thương giàu nhất Đại Chu.
Trước lúc lìa đời, người lưu lại cho ta một gia tài vô số cùng một tấm giấy nhỏ đầy chữ.
Nhưng trên tấm giấy ấy viết những điều quá đỗi kỳ lạ.
Nào là “xuyên sách”, “nữ chính truyện ngược”, “hào quang nhân vật chính”.
Tất cả đều là những từ ta chưa từng nghe qua.
Khi ấy, ta ngập tràn nghi hoặc, hỏi mẫu thân những điều này nghĩa là gì.
Người khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến ta ngây ngẩn:
“Chiêu Nhi, nếu ta nói rằng thế gian này chỉ là một câu chuyện trong thoại bản, mà con chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó, con sẽ thế nào?”
Ta sững người.
Ta biết “thoại bản” là gì. Nha hoàn bên cạnh ta thường kể những câu chuyện ấy:
Phần nhiều viết về các tiểu thư quan gia đoan trang, hiểu lễ nghi, dung mạo mỹ miều cùng những thư sinh nghèo khó nhưng tài hoa hơn người.
Mẫu thân nói ta là nhân vật chính trong thoại bản, ý muốn bảo rằng sau này ta sẽ phải gả cho một thư sinh nghèo ư?
Nhưng ta không muốn!
Ta chẳng đành lòng từ bỏ lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị trong nhà để đổi lấy cuộc sống mặc áo vải thô, ăn rau rừng hoang dại.
Ta cũng không muốn rời bỏ sự nhàn nhã, mọi việc có kẻ hầu người hạ mà lao vào cuộc sống hầu hạ người khác, lo việc phu gia, giặt giũ cơm nước.
Lại càng không muốn rời xa mẫu thân, rời xa gia đình.
Không muốn từ bỏ tất cả những điều ta yêu thích, không muốn từ bỏ cái tên “Yến Chiêu” mà trở thành “thê tử” của ai đó, “nhi tức” của ai đó, hay “mẫu thân” của ai đó.
Ta thấp thỏm bất an, đem những suy nghĩ này nói với mẫu thân.
Người bật cười, cười đến mức khom cả lưng:
“Hay, hay lắm… Không uổng công ta dạy con bấy nhiêu năm, thật có chí khí!”
Mẫu thân đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên trán ta, lại xoa đầu ta mà nói:
“Ta nói cái gọi là “tiểu thuyết” này, khác xa với những gì con thường nghe. Đây không phải chuyện tình yêu, mà là một câu chuyện ngược.”
You cannot copy content of this page
Bình luận