Bạn cùng phòng lừa tôi về nhà để kết âm hôn với anh trai cô ta.
Tối hôm đó, anh trai ma quỷ của cô ta bị Hắc Bạch Vô Thường đánh cho một trận tơi bời.
Mười vị Diêm Vương còn đòi khai quật tổ mộ nhà cô ta!
Đám quỷ phẫn nộ đồng thanh:
“Nương nương của chúng ta há lại là người mà các ngươi có thể mơ tưởng sao?!”
À đúng rồi, tân nương của Quỷ Vương chính là tôi đây!
1
“Ti Ti, cậu về nhà ăn Tết với mình đi mà, đi mà, đi mà!”
Vương Bình lắc lắc cánh tay tôi, giọng nói nũng nịu như đang làm nũng.
Vương Bình là bạn cùng phòng ký túc xá đại học với tôi.
Nhưng nói là bạn cùng phòng thì thực ra chúng tôi chưa từng chung sống với nhau.
Ngay ngày đầu nhập học, tôi đã viện lý do quen sống một mình để thuê nhà trọ gần trường, còn ký túc xá chỉ để sách vở.
Tính tôi lạnh nhạt, lại không ở ký túc, nên không quen thân với các bạn cùng lớp.
Ban đầu, tôi và Vương Bình cũng chẳng có gì liên quan đến nhau, chỉ là chào hỏi khi gặp mặt.
Nhưng nghe nói tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích, Tết lại định một mình thu mình trong căn phòng trọ, cô ta nhiệt tình mời tôi về quê ăn Tết cùng gia đình.
Người ta có ý tốt, lại nhiều lần mời như vậy, nếu tôi không đồng ý thì có phải là không tốt lắm không?
“Liệu có làm phiền nhà cậu quá không?”
Tôi mím môi hỏi.
Những năm qua tôi rất ít giao thiệp với ai, không chỉ vì bản thân không giỏi xã giao, mà còn bởi tôi có vài thói quen…
Ở một mình vẫn thấy thoải mái hơn.
“Hoàn toàn không phiền! Mình cam đoan với cậu, nhà mình rất rộng, mỗi người một phòng, tuyệt đối không xâm phạm quyền riêng tư của cậu, hehe!”
Vương Bình giơ ba ngón tay lên, vừa nửa đùa nửa thật cam đoan với tôi.
Thôi được, người ta đã nói đến mức này, nếu tôi còn từ chối thì quả là không biết điều.
Vả lại, tôi đã 20 tuổi rồi, còn chưa từng có một người bạn còn sống đúng nghĩa.
Thấy tôi đồng ý, Vương Bình vui mừng ôm cổ tôi nhảy cẫng lên, một tia sáng lạ lóe qua mắt cô ta trong chớp mắt.
Sao tôi lại cảm thấy đây sẽ là một chuyến đi khác thường nhỉ?
2
Quê của Vương Bình nằm ở một vùng núi hẻo lánh phía Tây Bắc, giao thông vô cùng bất tiện.
Chúng tôi phải đổi nhiều phương tiện di chuyển, từ tàu hỏa, xe khách, cuối cùng lại ngồi trên một chiếc xe ba gác.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ ngày càng trở nên hoang vắng, trống trải.
Vương Bình chỉ mang theo một chiếc túi xách, còn tôi thì kéo theo một vali lớn, trên lưng lại đeo thêm một ba lô leo núi.
Vương Bình cười trêu tôi:
“Cậu mang cả nhà đi luôn đấy à?”
Tôi cười đáp lại.
Đúng thật, cô ấy nói không sai, trong vali và ba lô của tôi đúng là đang mang theo “gia đình” của mình.
Trên đường đi, vali bị va chạm một chút, khóa kéo bung ra, bên trong rơi ra mấy chục bức tượng nhỏ với đủ tư thế, sống động như thật.
Vương Bình tò mò nhìn thoáng qua, mắt tròn xoe như không tin vào mắt mình.
Cô ta nhặt một bức tượng rơi ngay chân mình, đó là một người gầy gò, mặt mày tái nhợt, khoác áo dài trắng và đội mũ cao trắng, giọng nói đầy kinh ngạc:
“Cái này… cái này giống Bạch Vô Thường quá!”
Rồi cô ta chỉ vào bức tượng trong tay tôi, nhỏ nhắn hơn, mặc áo dài đen, đội mũ cao đen:
“Đây là Hắc Vô Thường phải không?”
“Trời ạ, trong túi của cậu đều là mấy thứ này sao?”
Nhìn thoáng qua, tôi thấy khóe miệng của tượng Hắc Vô Thường dường như đang nhếch lên một chút.
Vội vàng cầm lấy bức tượng trong tay Vương Bình, tôi nhanh chóng gom hết những thứ rơi trên đất vào trong vali, kéo khóa lại và mỉm cười:
“Chỉ là một chút sở thích nhỏ thôi mà.”
Vương Bình lẩm bẩm:
“Đúng là sở thích kỳ lạ.”
Nhưng cô ta cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đến tận chiều tối, chúng tôi cuối cùng cũng đến được một ngôi làng nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhà của Vương Bình nằm lưng chừng núi, là một khu sân lớn, bên trong có vài căn nhà ngói.
Khắp xung quanh căn nhà mờ mịt một làn khí đen, trên núi vốn đã lạnh, vừa bước vào sân, nhiệt độ lại giảm xuống vài độ, khiến tôi bất giác rùng mình.
Ngay chính giữa phòng khách là một chiếc quan tài đen tuyền.
Bên cạnh có vài người đang ngồi đốt tiền vàng mã.
Tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
Ngày mai đã là giao thừa rồi, chuyện này là thế nào? Tôi đâu có nghe nói nhà Vương Bình có ai qua đời?
Tuy rằng tôi không kiêng kỵ mấy chuyện này, nhưng trong mắt người bình thường, khi gia đình đang có tang sự mà lại dẫn bạn học không liên quan về nhà thế này, chẳng phải là hơi bất lịch sự sao?
“Đây là bạn học của con, Điền Ti Ti.”
Vương Bình giới thiệu tôi với gia đình cô ấy, sau đó chỉ vào chiếc quan tài và hạ giọng nói:
“Đó là anh trai tớ.”
Mấy người đang bận rộn liền đặt mọi thứ xuống, vây quanh tôi và nhìn từ đầu đến chân.
You cannot copy content of this page
Bình luận