Nhặt Được Một Chàng Tiên Cá Mít Ướt, Tôi Trở Nên Giàu Có Sau Một Đêm

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

1.

 

“Ngao Ngọc, mai hãy chuyển hàng tiếp, anh đã mệt rồi.”  

 

Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ trắng, vai rộng eo thon, động tác nhanh nhẹn.  

 

Nhưng anh quay lưng lại với tôi, đeo khẩu trang, im lặng không nói một lời.  

 

Những vảy xanh thẫm lấp ló trên vai phải và lưng trái, mồ hôi trên trán chảy dài xuống, thấm ướt một góc nhỏ của thùng giấy.  

 

Nhìn đống thùng đồ uống và đồ ăn vặt chất đầy đất, tôi ngáp một cái.  

 

Anh thực sự rất hợp đi bốc vác ở bến tàu.  

 

Điện thoại bỗng rung lên, tôi buồn chán vuốt mở WeChat, định xem thử tin nhắn.  

 

Ai ngờ Ngao Ngọc lập tức di chuyển tức thời xuất hiện trước mặt, làm tôi giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.  

 

“Đây là mẫu mới nhất, rất đắt tiền đấy!”  

 

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Là tin nhắn của ai?”  

 

Tôi vừa nhìn đã thấy những vảy xanh trên thái dương anh phát ra ánh sáng kỳ lạ, dường như còn có m.á.u rỉ ra.  

 

“Trán anh bị làm sao vậy?” 

 

Tôi vội đứng bật dậy, chiếc ghế kêu lên một tiếng kẽo kẹt. 

 

“Sao lại chảy m.á.u nữa rồi?”  

 

“Có phải là của vị hôn phu kia của em không?” Giọng anh trầm xuống: “Em định hợp hôn với anh ta, đúng không?”  

 

Nói rồi, m.á.u trên trán chảy xuống, suýt nữa rơi vào khẩu trang.  

 

Tôi giật phăng cái khẩu trang kia xuống, lôi khăn giấy từ túi ra định giúp anh cầm m.á.u, rồi chạy đi tìm thuốc. 

 

Ai ngờ lại thấy những đường vân đen trên mặt anh đang chuyển động.

 

“Đừng nhìn.” Ngao Ngọc đưa tay che mắt tôi lại, giọng nói đã pha lẫn chút nghẹn ngào: “Xấu lắm.”

 

Trước mắt bỗng tối sầm, tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.

 

Thịch, thịch— 

 

Hai tiếng tim đập vang lên, trong kho hàng yên tĩnh càng nghe rõ mồn một.

 

Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh lại khóc nữa à? Khóc ra cá cơm nhỏ sao?”

 

“Im đi, đây là ngọc trai.”

 

Ngao Ngọc hờn dỗi nói, dường như đã đeo khẩu trang lại, sau đó mới buông tay xuống.

 

Ngay sau đó, tôi thấy trên đất có bốn con cá cơm bạc lấp lánh ánh sáng.

 

Mỗi con đều nhỏ xíu, tựa như đang phát ra ánh sáng bạc mờ mờ.

 

Haiz, làm gì có chuyện cá lại khóc ra cá cơm chứ?

 

Mỹ nhân ngư nhà người ta khóc sẽ rơi ngọc trai rực rỡ đầy màu sắc.

 

Còn anh thì hay lắm, một cá biển tinh khóc ra toàn cá cơm.

 

“Khóc ra vài miếng cá hồi hay sò đỏ Bắc Cực thì tốt biết mấy, còn chấm được với mù tạt, thơm lừng.” Tôi ngồi xổm xuống nhặt mấy con cá cơm lên, bỏ vào tủ lạnh mini, vừa làm vừa lắc đầu.

 

Tủ lạnh mini vốn dùng để đựng thuốc, giờ thì hay rồi, bên trong gần như toàn là mấy con cá cơm bạc này, nhét chật kín.

 

Kể từ khi anh biết tôi có một vị hôn phu là như bị trúng tà, ngày nào cũng bắt bẻ, nhìn ngang ngó dọc chẳng vừa mắt cái gì, cứ như ai đó cướp mất đồ của anh.

 

“Không phải, là Trần Tiểu Nghiễn, cô ấy rủ chúng ta hai hôm nữa đi ăn tối.” 

 

Tôi giơ điện thoại lên, lắc lắc, màn hình sáng hiện rõ tin nhắn từ cô bạn thân của mình.

 

“Ồ.” 

 

Ngao Ngọc quay lưng đi, lại tiếp tục khuân hàng.

 

“Mau qua đây, xử lý vết thương trước đã.” Tôi kéo hộp thuốc lại gần, bực bội nói.

 

  1.  

 

Gặp phải Ngao Ngọc, con cá biển tinh này, đúng thật là một đoạn nghiệt duyên.

 

Hai năm trước, sau khi trả hết nợ, tôi cầm số tiền còn lại vẻn vẹn 3000 tệ, lên đường du lịch bụi ra biển.

 

Không ngờ trong lúc ngồi trên bãi cát vẽ tranh, lại dẫm phải một con cá biển cứng đơ.

 

Rồi bị đeo bám từ đó.

 

“Tôi là hoàng tử mỹ nhân ngư gặp nạn, bị em giẫm gãy xương, em phải chịu trách nhiệm.”

 

Tôi xoay người một cú tuyệt đẹp, ném anh xuống biển.

 

Ai ngờ nửa đêm anh lại xuất hiện ở homestay tôi đang ở.

Đôi mắt bạc, mái tóc đen, khuôn mặt lạnh lùng nhưng tinh xảo.

 

“Chịu trách nhiệm với tôi, cho đến khi vết thương của tôi lành hẳn.”

 

Haizz, ai bảo tôi là một đứa mê nhan sắc làm gì?

 

Quá dễ mềm lòng trước trai đẹp.

 

Phải tự kiểm điểm!

 

Nhất định phải kiểm điểm.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page